TIẾNG CHUÔNG ...
“...Sinh nhật lần thứ sáu mươi với một điều ước: Có những ngày thật bình yên… Irene.”
Mặt Trời chầm chầm về phía tây, chiều dịu dàng xuống thấp. Một lát sau trăng đã gối đầu lên rặng cây phía xa. Thoáng chốc, trăng nhô dần lên khỏi những ngôi nhà cao tầng. Màn đêm từ từ xỏa nhẹ xuống hòa quyện cùng với màn sương mỏng trắng đục rồi từ từ sẫm lại.
Bây giờ trăng đã lên. Hôm nay rằm, Mặt Trăng tròn, tỏa ánh sáng vàng nhạt len lỏi qua từng cành cây, kẻ lá…Ánh trăng lướt nhẹ trên những vòm lá, trên những mái nhà, chảy dài xuống con đường đẩy lùi bóng tối và mỗi lúc ánh trăng càng chiếm lĩnh, làm cho ánh điện đường mờ dần, mờ dần. Cơn gió nhẹ từ xa đưa lại thoang thoảng mùi thơm của hương chanh, hương bưởi…ngòn ngọt. Trong không gian tĩnh mịch, yên ắng đó. Bỗng một tiếng chuông chùa từ đâu vọng lại làm cho cảnh đêm về càng thêm yên bình, thanh thoát, nhẹ nhàng…âm vang man mác, vấn vương một nỗi nhớ xa xăm.
Tuổi thơ của tôi đã được sống và lớn lên trong cảnh êm đềm, hiền hòa của thị xã Qui Nhơn. Tâm hồn tôi phơi phới, dạt dào tin yêu vào cuộc sống đầy mến thương này. Vào đầu những năm sáu mươi, Qui Nhơn là một vùng đất rất ít người. Nhà cửa thưa thớt, đơn sơ. Đường sá chưa mở ra nhiều còn ngổn ngang bởi toàn là những con đường đất… Nhà tôi ở, đối diện với Chợ Lớn. Xa hơn một chút xíu là Nhà Thờ Nhọn do người Pháp xây dựng. Phía dưới nữa là Khu Một và tận cùng là bến cảng. Nhìn lên hướng phía trên là chùa Long Khánh, núi Bà Hỏa. Phía sau nhà, nhìn ra xa là hàng dừa bãi cát cùng biển xanh mênh mông. Phía trước nhà hướng bắc, phóng xa tầm mắt là Đầm Thị Nại.
Thị xã yên ắng đến lạ thường! Đêm đêm, ở trong nhà có thể nghe rõ tiếng gió thổi vi vu qua hàng dương. Tiếng sóng biển vỗ ầm ì vào bãi cát. Có thể nghe rõ mồn một tiếng chuông công phu đêm từ chùa Long Khánh vọng lại và vào mỗi chiều thứ bảy hay sáng Chủ Nhật nghe vang vang rộn rã tiếng chuông Nhà Thờ… Một thời chưa có chiến tranh. Một thời thật yên bình!
Và rồi, cứ như thế không biết từ lúc nào? Tiếng chuông…trở nên gần gụi, quen thuộc, thân thương với tôi. Sau này khi lớn lên dù bất cứ ở nơi đâu hay đang làm gì mà nghe tiếng chuông, tôi cũng dừng lại im lặng lắng nghe và trong những giây phút đó, âm thanh tiếng chuông như hòa vào nhịp thở, làm cho tâm hồn tôi trở nên an vui, cuộc sống thêm rạng rỡ, tươi đẹp một cách diệu kỳ!
Từ lâu lắm, tôi đã thích giai điệu và lời bài hát Làng tôi của cố nhạc sĩ Văn Cao:
“ Làng tôi xanh bóng tre. Từng tiếng chuông ban chiều. Tiếng chuông Nhà Thờ rung…”
Thật là thích mỗi khi nghe tiếng chuông Nhà Thờ vang vang vào những ngày Thánh lễ, vào chiều thứ bảy hay sáng chủ nhật… Không làm sao quên được tiếng chuông vào mỗi dịp lễ Giáng Sinh, nghe âm thanh mà trong lòng dâng lên niềm an vui, rộn ràng, ấm áp đầy tình yêu thương.
Những ngày còn bé, tôi thường hay theo ba mẹ, các chị đến chùa vào ngày rằm hay mồng một, để Lễ Phật trong tiếng chuông, tiếng mõ, câu kinh…an lành.
Khi tôi là oanh vũ, những ngày cắm trại ở lại trong chùa. Đêm cùng các bạn trong đoàn nằm ngủ trước chánh điện… trằn trọc vì lạ chỗ, vì đông người…Bỗng bên tai vang lên những hồi chuông công phu đêm về sáng thật êm đềm. Trong lòng chợt bình yên và giấc ngủ tuổi thơ đến thật tròn giấc.
Rồi lúc lớn lên, tôi cảm nhận một điều rất rõ ràng mỗi khi nghe tiếng chuông là làm cho tâm thức tỉnh chuyển hóa mọi điều phiền muộn, lo toan trong lòng tôi, giúp mọi suy nghĩ lắng xuống và thân tâm tĩnh lặng. Hình như tiếng chuông đánh thức tôi trở về với chính mình, trở về với phút giây hiện tại an bình. Sau này đọc sách, tôi mới hiểu, thì ra “…tiếng Chuông là những âm thanh mang năng lượng trợ giúp con người biểu hiện lòng thành trên con đường giải thoát và giác ngộ, nhắc nhở mọi người trở về với thực tại an vui…”
Tôi thường ngồi trước sân Chùa nghe tiếng chuông từ Đại Hồng Chung đánh 108 tiếng trừ phiền não. Từng tiếng chuông ngân lên trong đêm, từng hồi chuông vang xa trong tĩnh mịch. “Thường thường đánh vào đầu hôm như nhắc nhở cơn vô thường rất nhanh chóng cho mọi người. Đánh vào cuối đêm có nghĩa là thức tĩnh để tu tâm…”
Thật là thanh thoát, bình yên…dường như quên hết mọi ưu phiền trong khi lắng nghe từng hồi chuông trống Bát Nhã vang lên trước mỗi buổi lễ.
Thật lòng mà nói, lúc trẻ tôi chẳng hiểu gì về triết lý thâm sâu của việc tu tập. Chỉ biết ăn ở làm sao cho hiếu đạo với cha mẹ, làm việc phải với mọi người…thế thôi. Nhưng thật lạ kỳ là tôi rất thích đến chùa, không phải để cầu xin hay để tụng niệm mà để được nghe tiếng chuông!
Và cứ thế, tiếng chuông đi vào tâm hồn tôi và rồi không biết tự bao giờ? Âm thanh tiếng chuông mang lại một chỗ nương tựa vững chắc, an toàn nhất cho tôi suốt cả một khoảng thời gian mà tôi đã sống trong cuộc đời này.
Tôi còn nhớ, dạo còn đi học, mỗi lần căng thẳng chuyện học hành hay lo lắng trước mỗi kỳ thi cử. Tôi lại thường đến chùa và lắng nghe tiếng chuông. Tiếng chuông như giúp tôi thêm niềm tin, thêm sức mạnh vào chính mình. Nó trợ giúp rất nhiều để sau đó, trở về nhà tôi chú tâm vào việc học hành được tốt hơn.
Những năm chiến tranh khốc liệt, tôi đi dạy ở một vùng tận đầu hỏa tuyến. Hàng ngày, tiếng súng rền vang, tiếng còi hú của xe cứu thương, tiếng động cơ trực thăng lên xuống tải thương… Cảnh bom đạn nổ, cảnh nhà cửa đổ nát, cảnh chết chóc thê lương…Sự sống và cái chết chỉ là trong gang tấc…Đêm đêm, hỏa châu soi sáng, tiếng đại bác từ xa vọng về… trong tâm trạng luôn luôn bất an! Bỗng từ đâu, tiếng chuông chùa thong thả từng tiếng ngân vang. Tự nhiên trong lòng tôi như có một điểm tựa. Đem đến một niềm tin vào sự yên ổn. Tiếng chuông như kêu gọi sự hòa bình. Tiếng chuông như xóa đi những hận thù. Tiếng chuông là một lời nguyện cầu bình yên đến với tất cả mọi người.
Có những buổi chiều đi ngang qua một ngôi làng nhỏ khi nắng vẫn còn vương nhạt trên sườn đồi. Dừng chân lại trong một không gian bao la, lắng nghe tiếng chuông nhà Thờ từng tiếng ngân vang. Tôi thấy lòng mình nhẹ tênh như bay bổng trong cảnh mênh mang của trời đất.
Sau 75, đất nước không còn tiếng súng. Tiếng chuông lúc này thường đem lại sự bình tâm cho tôi sau những lo toan hay những vất vả, khó khăn của cuộc sống đời thường.
Trong công việc giảng dạy, nhiều lúc tôi mệt mỏi vì có quá nhiều áp lực, nhiều sự lo nghĩ, buồn phiền… Cứ vào cuối mỗi buổi dạy, tôi và cô bạn lại lên chùa. Chúng tôi thường ngồi dưới gốc cây tâm sự trong không gian yên ắng, trong cảnh thanh tịnh xung quanh chỉ nghe tiếng gió lao xao qua vòm lá, tiếng ríu rít của đàn chim gọi nhau về tổ…tiếng chổi tre xào xạc của một chú tiểu đang quét từng chiếc lá vàng trên sân… Trong tiếng chuông chiều vang vang như dẫn hồn người vào chốn nào đó thật thanh tịnh. Mọi điều phiền muộn chất chứa trong tâm như được thư thái và cảm thấy trong giây phút ấy sao mà thanh thản, nhẹ nhàng, an lành… quên hết mọi sân si, phiền não chất chứa trong lòng.
Những năm tháng khi tôi đã có gia đình. Cuộc sống lúc này có muôn vàn sự buồn phiền, nhiều lúc cuộc sống lại có những thăng trầm, những khúc quanh, ngả rẽ... Đôi khi lại có quá nhiều điều lo âu, suy nghĩ…cuộc sống tưởng chừng như là bước đường cùng. Những lúc như thế, tôi mong nghe được tiếng chuông quen thuộc như để có thể tìm cho tâm hồn mình chỗ an trú. Có khi lại tìm ra cho mình một lối thoát thật nhẹ nhàng.
Cũng có lúc trong lòng vướng mọi điều sân hận? Tôi lại lên chùa và tiếng chuông đã trợ giúp tôi nhẹ nhàng giải tỏa …và thế là tôi sẵn sàng xin lỗi… bao dung, tha thứ và quên hết.
Bây giờ tuổi đã lớn, đã qua cái thời nông nổi, bồng bột. Cái thời mà lúc nào cũng muốn hơn thua, được mất. Và khi biết rằng đoạn đường đời sắp đến của mình còn rất ngắn. Mỗi sáng thức dậy, trong người không còn cảm thấy hồ hởi, vui tươi. Mỗi khi đêm về, thấm thía nỗi cô đơn đằng đẵng bao trùm trong khoảng không mù mịt. Rồi thỉnh thoảng nghe tin một người bạn hay người quen mang một chứng bịnh nan y… Và nhất là mỗi khi đọc tin buồn trên trang Sư Phạm, biết tin một anh, chị hay bạn đồng môn từ biệt ra đi về nơi cuối trời… Tôi lại thấy mình buồn bã vô hạn. Một nỗi trống vắng sâu thẳm mênh mông… Vẫn biết rằng cuộc sống này là vô thường. Thân phận thì hữu hạn nhưng không thể không dấy lên trong lòng những trăn trở, những tiếc thương. Những lúc như thế, tôi cần nghe một tiếng chuông để làm sao cho tâm mình có những giây phút thật thanh thản.
Dạo này, tôi lại có chiều hướng thiên về cuộc sống tâm linh. Suy gẫm và trải nghiệm rồi nhận ra rằng những ham muốn về danh vọng, nhà cửa hay tiền bạc…rồi cũng chỉ là hư ảo. Ranh giới giữa hạnh phúc và đau khổ thì mỏng manh. Tất cả chỉ là phù du . Mong sao cuối cùng một đời người là được “…buông xuôi cho nhẹ bớt hình hài…”
Trong một buổi chiều như mọi buổi chiều, lùi xa mọi tất bật hối hả của cuộc sống và để lòng mình thật thư thái, tĩnh tâm…Tôi lại tìm về một nơi chốn êm ả. Ngồi một mình, lặng lẽ, nhắm mắt lại để nghe rõ từng nhịp đập thong thả của trái tim. Giữa không gian yên lặng đó, bỗng một tiếng chuông ngân vang… Tiếng chuông gióng lên trong chốc lát đã chuyển hóa mọi ưu phiền. Trợ giúp thân tâm những giây phút an lạc. Lòng chợt yên bình… Hít một hơi dài, sâu, thật chậm…cảm nhận một luồng khí nhẹ tênh từ từ lan tỏa vào hồn… hình như mình đang thoát tục.
…lá vẫn rụng… hoa rơi ngập lối. Hồi chuông chùa… vang khắp núi đồi. Cánh chim trời… tìm về tổ ấm. Chiều xuống…núi rừng lạnh lẽo. Lá rụng…lá rụng về đâu? (Hồn bướm mơ tiên-Mai Trường-Tô Vân)
SàiGòn,tháng tư...
Irene.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét