Thứ Hai, 15 tháng 6, 2015

GỢI GIẤC MƠ XƯA

GỢI GIẤC MƠ XƯA.


                           Phương Uyên.

         Xuống mấy bậc tam cấp, Uyên bước ra sân trường. Buổi chiều tan học, trời dịu mát. Mặt Trời đã lùi dần về dãy núi phía Tây chỉ còn để sót lại những mảng nắng nhạt trên các ngọn cây cao. Bầu trời thì trong xanh, thỉnh thoảng có một vài đám mây trắng trôi lững lờ. Từng cơn gió từ biển thổi vào như đùa giỡn mơn man hất nhẹ mái tóc, chạy lòng vòng rồi nhảy nhót níu kéo tà áo dài trắng của Uyên bay bay luấn quấn…

         Mùa thu lại về ! Mùa Thu của Uyên là những cơn gió heo may quyện vào những chiếc lá phượng nhỏ xíu trên cành rồi cuốn bay đi như những confetti vàng vàng lắc rắc rơi rơi. Mùa Thu là thoang thoảng mùi hương của hoa sứ. Mùa Thu với những cung bậc cảm xúc ngọt ngào và Mùa Thu là những xao xuyến là những bâng khuâng của tuổi mười tám.
         Vừa về đến nhà, ba Uyên đưa một phong thư. Liếc sơ qua tên người gởi, Uyên thấy ghi tên Nguyễn Văn Thắng? Nghe tên quen quen. À! Hình như người gởi thư học cùng lớp với Uyên thì phải? Mới nhập học hơn một tháng nay, mà trong lớp có đến bốn mươi mấy bạn nam cho nên Uyên không làm sao biết mặt hết được…
         -Uyên ơi! Xuống ăn cơm! Tiếng mẹ gọi dưới nhà.
         Uyên vội vàng cất thư vào tập vở. Thay nhanh áo quần, xuống thang lầu… Ngồi vào bàn ăn cơm mà trong đầu Uyên cứ suy nghĩ miên man theo phong thư…
         Mãi đến tám giờ tối khi mọi người về phòng chuẩn bị đi ngủ, Uyên mới một mình tự do mở phong thư ra đọc:
         “… … Giọng hát cất lên ngọt ngào… Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại…  làm cho đầu óc mình quay cuồng, bay bỗng… ”
         Uyên nhớ lại cách đây một tuần, Uyên có hát cho các bạn trong lớp nghe bài Tình xa của Trịnh Công Sơn.
Trong thư không có lời xưng hô! Không có lý do viết thư! Lời thư thì lơ lửng viết theo cảm xúc… Thích bài hát? Thích giọng hát? Hay thích người hát ? Cũng không rõ? Thích thì viết! Không cần biết người nhận có thích đọc hay không? Và cũng chẳng cần phải hồi âm.
Nhìn nét chữ nắn nót, Uyên bỗng nhớ đến bài thơ Tình Thứ Nhất của Xuân Diệu:
            Giấy phong kỷ mang thầm trong túi áo
            Mãi trăm lần viết lại mới đưa đi…
         Uyên nghĩ: Chắc anh nào đây cũng viết đi viết lại nhiều lần mới gởi cho mình. Thoáng chút xao động! Thoáng chút lâng lâng! Và đêm hôm đó những lời vu vơ dễ thương đã đi vào trong giấc ngủ yên bình của Uyên.

Chuông reo lên báo hiệu chấm dứt buổi học. Theo các bạn ra về, nhưng các bạn chung phòng nội trú đều ở lại để tập văn nghệ nên Thắng đi theo các bạn quay lại phòng học. Anh bắc một cái ghế ngồi ra xa một chút để xem. Các bạn vào vị trí mỗi bên sẵn sàng. Tiếng hát cất lên:
Hoàng hôn lá reo bên thềm. Hoàng hôn tơi bời lá thu. Sương mờ. Ngậm ngùi xuân xanh. Bâng khuâng, phím loang vương tình…
Thắng chìm đắm trong giai điệu về Huế. Không có tiếng đàn đệm nhưng giọng hát vẫn mượt mà, nhẹ nhàng, sâu lắng man mác một nỗi buồn. Anh thấy lòng mình nhẹ thênh thang…

         Một lá thư nữa đến với Uyên vào một buổi chiều. Ngồi ở nhà một mình Uyên thong thả lấy thư ra đọc. Vẫn nét chữ ấy, vẫn cái giọng mơ mơ màng màng ấy, không xưng hô, cũng chẳng lý do:
“…Lần này giọng hát ấy lại đưa tôi đến một nơi nào xa xưa  …Chiều thu nhớ nhung vì đâu, thắm đôi giòng châu tiếc thay tại sao đành lỡ làng man mác khói hương bay dịu dàng…’
         Uyên mỉm cười với những lời lẽ trong thư rồi xếp cất vào hộp.
        
         Cuộc thi văn nghệ của trường đã qua đi nhưng âm vang của nó vẫn đọng lại trong lòng. Văn nghệ đã làm mọi người xích gần nhau hơn. Lớp học vui hơn! Mọi người thân thiện với nhau hơn! Mỗi buổi học, các bạn hát cho nhau nghe. Tiếng đàn guitar của Ngọc Tượng hòa với tiếng hát của các bạn nam làm cho không khí lớp học sôi động hẳn lên.
Trời đã lập đông. Những đám mây xám kéo về nhiều hơn giăng kín bầu trời và xuất hiện những cơn mưa bay bay nghiêng nghiêng qua thành phố… Những buổi chiều học thể dục ở Preo. Mưa bay lất phất. Cả lớp ngồi vòng tròn sát gần lại với nhau. Hát thì thầm cho nhau nghe. Uyên hát :
         … Tính ngỡ đã quên đi, như lòng cố lạnh lùng. Người ngỡ đã xa xăm, bỗng về quá thênh thang. Ôi áo xưa lồng lộng đã xô dạt…
         Nhiều cặp mắt mênh mang nhìn Uyên!

         Uyên nhận được lá thơ thứ ba. Văn phong vẫn thế!
         “… Lời bài hát sâu lắng. Giọng hát mang nỗi nhớ …Khi cơn đau chưa dài thì tình như chút nắng. Khi cơn đau lên đầy thì tình đã mênh mông…”
         Đọc xong, Uyên tiếp tục bỏ lá thư vào chiếc hộp cất cẩn thận trong ngăn tủ.

Những cơn mưa đi đâu mất chỉ để lại những vùng mây thấp. Trời u ám và rét mướt. Đêm đêm từ nội trú Thắng nghe tiếng gió hú rít qua khe cửa. Tiếng sóng vỗ từ biển khơi, từ đại dương xa vang vọng như réo gọi! Nỗi nhớ lại quay quắt, mãnh liệt! Thắng muốn có ai đó?  bên cạnh để chia sẽ những buồn vui của người giáo sinh sống xa nhà ( Thắng bỗng nghĩ đến Uyên ). Suốt đêm, trằn trọc không ngủ được mong sao mau sáng. Thế nhưng, sáng hôm sau đến lớp, trông  thấy Uyên, Thắng lại ngại ngần! Uyên hờ hững quá! Uyên xa xôi quá! Hình như Uyên không thuộc về … và cuối cùng anh cũng chỉ đứng từ xa nhìn lại Uyên…
Vẫn biết thế! Nhưng “Con tim nó có lý lẽ riêng của nó mà lý trí…” Cho nên anh vẫn cứ nhớ, cứ mong, cứ chờ và cứ đợi. Từ đó, Thắng thay đổi chiến thuật. Anh chuyển qua “nhìn” Uyên từ xa. Mái tóc ngắn ngang vai. Cặp mắt trong sáng. Cái trán cao cao. Đôi má bầu bĩnh. Dáng đi nhẹ nhàng. Bàn chân tròn trịa với những đôi giày màu… và rồi  độc thoại với Uyên trong suy nghĩ riêng của mình. Thắng có thể ngồi hàng giờ trong phòng, lang thang trong công viên hay thơ thẩn trong sân trường một mình để chỉ nghĩ, hỏi-trả lời về Uyên:
-Sáng mai, trời lạnh Uyên đi học mặc áo len màu gì nhỉ?
-Màu trắng…
-Trời mưa Uyên mặc áo mưa hay che dù?
-Che dù…
-Uyên đi đôi dép màu gì?
-Màu…
Thắng rất vui khi những mẩu chuyện tự đối thoại đó “đúng 50%, 70%...rồi 100%”.
Và anh bất ngờ phát hiện ra một điều kỳ lạ là những đôi giày Uyên mang hàng ngày rất dễ thương. Mỗi ngày Uyên lại thay một đôi giày khác màu và cứ thế quay vòng như theo lịch đã sắp sẵn tuần tự  trong tuần.
Thời gian cứ trôi và Thắng vẫn vui đùa với những đôi giày. Một hôm, cao hứng Thắng thổ lộ với các bạn trong phòng :
- Mình có thể đoán được sáng nay Uyên mang giày màu gì?
Các bạn trong phòng trố mắt nhìn Thắng?!
-Không tin các bạn cứ theo mình ra xem. Hôm nay là thứ hai phải không? Uyên sẽ mang đôi giày màu vàng. Nếu sai mình sẽ bao các bạn một chầu...
Buổi sáng hôm đó, cả phòng đi học sớm! Các bạn đứng dàn thành một hàng ngang trên hành lang để chờ Uyên đến.
Từ ngoài cổng trường Uyên xuất hiện. Uyên thướt tha trong chiếc áo dài trắng. Cô nàng đủng đỉnh đi vào đâu biết rằng cả nhóm đang nhìn chăm chăm xuống đôi giày dưới chân Uyên.
Một bạn nào đó phát hiện và thốt lên:
-Đúng rồi! Màu vàng!
Hôm sau Thắng lại nói với các bạn một cách chắc chắn như “đinh đóng cột” :
-Hôm nay, thứ ba Uyên mang sẽ giày màu đỏ đậm!
     Cả phòng lại theo dõi và rồi lại đúng như thế!
Thứ tư, giày màu xanh hoa trắng. Thứ năm màu tím. Thứ sáu màu hồng… Thắng như thuộc lòng các màu của những đôi giày mà Uyên mang…

Suốt tuần lễ, cả phòng cùng với Thắng dõi theo các màu sắc vàng, đỏ, xanh, tím, hồng…của những đôi giày Uyên mang và càng phục Thắng “sát đất”! Không ngờ anh chàng đã “để ý” Uyên kỹ như thế.
Tình cảm của Thắng dành cho Uyên cũng chỉ dừng lại ở đó! Chứ chưa bao giờ anh “dám” trực diện nói chuyện với Uyên. Còn Uyên thì vẫn vô tư không biết rằng hàng ngày có một số bạn đang ngắm những đôi giày của mình. Và cho đến lúc đó, Uyên vẫn chưa biết mặt tác giả của những bức thư để trong cái hộp mà nàng cất trong ngăn tủ là ai?
 Một hôm vì quá tò mò, Uyên quay lại hỏi người bạn nam ngồi phía sau lưng:
-Tài ơi! Tài có biết bạn nào tên là …
Bạn ấy quay nhìn ra phía sau lớp rồi chồm lên nói:
-Thắng là bạn ngồi hàng ghế cuối phía sau, đang cười đó kìa!
     Thế là từ đó Uyên đã biết mặt người bạn cùng lớp, tác giả của “Những bức thư tình lãng đãng nhất thế giới” mà Uyên đang cẩn thận cất giữ.

     Mùa xuân đến! Vạn vật như thay chiếc áo mới. Cây cối đâm chồi nảy lộc. Trên cành, những búp xanh non mơn mởn mở mắt ngắm nhìn. Hoa đua nhau khoe sắc. Hương xuân hòa vào với tuổi trẻ làm bừng bừng sức sống. Tâm hồn Uyên cũng cảm thấy bồi hồi, lâng lâng khi bước vào tuổi hai mươi.
     Uyên đã lên năm thứ hai, chỉ còn vài tháng nữa là tốt nghiệp ra trường và Uyên sắp thực thụ trở thành cô giáo.
     Buổi chiều, cả lớp di chuyển lên lầu để học giờ Toán Học Ứng Dụng. Lớp trưởng phân công từng nhóm hai người. Run rủi, sắp đặt thế nào mà Uyên và Thắng lại cùng một nhóm. Thắng lúng ta lúng túng suốt cả buổi. Anh loay hoay giải toán trong khi Uyên thì cố tỏ ra nghiêm nghị chỉ yên lặng ghi chép… Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng duy nhất mà trong hai năm học Sư Phạm Uyên và Thắng ngồi đối diện với nhau.
     Có những lần cả lớp đi du ngoạn Thập Tháp…hay đi chơi thì Thắng cũng chỉ đứng đâu đó từ xa đưa mắt nhìn Uyên, rồi thôi!
     Ngày chọn nhiệm sở Uyên chọn Bình Định, Thắng chọn Kontum. Thắng hẹn với lòng mình là sau khi ổn định chuyện dạy dỗ, anh sẽ tìm gặp Uyên.
     Nhưng rồi cuộc chiến 75 đến! Chẳng ai còn biết tin tức gì về nhau nữa?
     Một vài lần có dịp ghé Qui Nhơn, Thắng mong tìm gặp Uyên nhưng chẳng biết đâu mà tìm?
     Uyên cũng đến Tuy Hòa nhưng cũng chỉ là “Người khách lạ đi lên đi xuống” nên không sao gặp nhau được?

         Thế rồi! Gần bốn mươi năm Uyên và Thắng mới gặp lại nhau trong chuyến về thăm trường xưa.
Cả hai đều vui mừng khôn xiết…
Cuộc hội ngộ như gợi lại giấc mơ xưa!
Trong sân trường xưa, Uyên, Thắng và các bạn đi tìm lại kỷ niệm ngày nào. Theo thói quen, Thắng nhìn xuống đôi giày của Uyên, màu đen màu của sự thanh lịch, trang trọng, một cảm giác về chiều sâu! Tự dưng anh bật cười, không biết từ lúc nào anh lại có những suy nghĩ tinh tế về màu sắc như thế ! Còn Uyên thì nhớ lại Thắng với “ những bức thư tình lãng đãng” mà cô đã cất giữ suốt một thời gian khá dài … Uyên khẽ mỉm cười về sự vụng về, ngô nghê của tuổi trẻ.
         Rồi họ chia tay nhau, mỗi người về lại với cuộc sống thường nhật, với bổn phận… Nhưng trong tâm họ luôn dành một khoảng riêng nào đó cho tình bạn.

         Sài Gòn mưa nắng đan xen. Sáng chủ nhật cùng bạn bè nhâm nhi bên ly café trong một cái quán nào đó? Và cùng nhau nhắc lại những kỷ niệm xưa.
         -Uyên ơi! Bạn có biết không? Lúc xưa học sư phạm có một thời gian tụi mình ngày nào cũng dõi theo màu sắc của những đôi giày bạn mang đi học…
         Uyên trố mắt ngạc nhiên! Và Thạch kể …
         Nghe xong Uyên thấy lòng rộn vui. Sau bao nhiêu năm, bây giờ Uyên mới biết! Không ngờ các bạn nam của lớp mình thế mà “đáo để” dấu kỹ quá!? Thời giáo sinh sư phạm sao mà có nhiều chuyện ngộ nghĩnh, dễ thương, đáng yêu đến thế!

         Gió heo may lại về! Mùa thu với những đám mây bàng bạc kèm theo những cơn mưa rây bụi. Lòng buồn buồn khi bất chợt thấy một chiếc lá vàng trên cành đang trở mình rồi rơi theo gió nhẹ… Mùa thu như gợi lại giấc mơ xưa! Như đưa người về với nỗi nhớ của một thời nào xa thật là xa…

Sài Gòn, tháng 8/2012
Phương Uyên.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LY RƯỢU MỪNG XUÂN

                   Ngoài sân, hoa mai nở vàng báo hiệu mùa xuân đang đến!          Mùa xuân được xem là mùa khởi đầu. Mùa xuân khí...