Đâu Phải Bởi Mùa Thu.
Irene.
Một chuyến bay dài, anh trở về Sài Gòn sau gần ba mươi năm xa cách. Không cảm thấy mệt mỏi vì cuộc hành trình, lần theo địa chỉ anh tìm đến tôi qua bao con hẻm quanh co giữa lòng Thành phố.
Thời gian là một lớp sương mù bao phủ. Chúng tôi nhìn nhau trong ngỡ ngàng tiếc nuối, không nhận ra nhau. Nét phong trần ngày xưa của anh đâu mất ! Trước mặt tôi là người đàn ông đứng tuổi. Tóc đã bạc nhiều và cả những nếp nhăn hằn theo năm tháng. Còn tôi dáng yểu điệu thục nữ, “Mình hạc xương mai” cũng xa rồi ! Đôi mắt đen tròn ngây thơ ngày nào, bây giờ cũng ẩn nấp sau cặp kính viễn.
Phải là một lát sau, chúng tôi mới tìm lại được một chút gì quen thuộc của một thời .
Dường như còn lại đâu đó ở nụ cười. Anh nhận ra tôi bởi nụ cười tươi vui. Cứ cười cười để dấu đi cái ngại ngùng - Cứ cười cười để dấu đi những điều mình không muốn nói và cứ cười cười vì chẳng biết trả lời sao ?
Còn tôi nhận ra anh cái nụ cười ngày nào ! Nụ cười nhếch mép - Nụ cười của người thanh niên quen phong trần, mưa nắng - Nụ cười vừa tươi vui pha chút nghịch ngợm, hóm hỉnh - Một nụ cười mà khi vui cũng cười lúc buồn cũng cười.
Chúng tôi còn tìm thấy nhau ở hai tâm hồn đồng cảm !
Sài Gòn vào thu với những cơn mưa bất chợt. Từng cơn gió thổi đến mang theo những lá me bay. Chúng tôi đi dạo trên con đường Nguyễn Du dưới những vòm lá me xào xạc. Một chút gì bâng khuâng xao xuyến. Một cảm giác trong trẻo tràn đầy. Con đường tưới mát sau cơn mưa những chiếc lá me nhỏ xíu như những confeti rắc đều khắp mặt đường, khắp lối đi…Tự dưng chúng tôi cảm thấy mình như được trẻ lại. Hình như chúng tôi quên mất tất cả chỉ biết Sài gòn là của chúng tôi. Mùa thu là của chúng tôi và chúng tôi chỉ có hiện tại.
Những chiếc lá me vàng mỏng manh bay là đà theo từng cơn gió.
Con đường có lá me bay
Chiều chiều ta lại cầm tay nhau về
Con đường đưa bước chân đi
Êm êm đá lát lòng nghe bồi hồi
Em đi bình yên bên anh
…
Buổi chiều anh chở tôi trên chiếc xe đạp. Nắng Sài Gòn bỗng trở nên dịu mát. Anh cầm lấy tay tôi nghịch ngợm choàng vòng qua người anh. Bàn tay tôi chạm vào da thịt qua làn vải áo. Tôi mơ hồ một cảm giác nào đó từ xa xăm trôi về. Lâu lắm tôi mới có những rung động đích thực, một cảm xúc không bờ không bến, một hạnh phúc bủa vây…Tôi nhắm mắt lại không còn muốn biết mình là ai, không còn muốn biết ngày mai, không còn biết Sài Gòn đã vào thu. Quá khứ, hiện tại hay tương lai chỉ là lờ mờ trong trí nhớ.
Bên tai tôi chỉ nghe thoang thoảng lời anh hát:
Em ru gì lời ru cho ngày mai. Thời gian có bao giờ trở lại…
…
Câu hát ngân lên bỗng tắt nửa chừng
Thôi đừng hát ru, thôi đừng day dứt
Lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu…
SàiGòn vào thu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét