MÙA LÁ RỤNG
Thu về! Nắng nhạt dịu dàng, trên không có những đám mây trắng xuất hiện vài cơn gió heo may trở về thổi qua từng con đường góc phố.
Trên cành cây, trong vòm lá xanh, vài chiếc lá bỗng ngả màu vàng, sẫm dần rồi héo úa. Chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng đủ làm cho từng chiếc lá vàng rơi rụng. Tiếng lá rơi chạm xuống mặt đường nghe lào xào xa vắng mênh mang.
Buổi sáng thức dậy nhìn mảnh sân nhà đầy lá rụng, tôi cảm thầy hiu hắt buồn! Tôi không muốn cầm chổi để quét mà lại thích lom khom đi nhặt từng chiếc lá gom lại rồi ngồi xuống bậc thềm trước nhà nhìn lên bên trên khoảng vòm lá. Xen kẽ trong đám lá xanh thẫm kia có những chiếc lá đã ngả màu vàng hay một vài chiếc lá khô lại quắt queo…Trong khoảnh khắc, chiếc lá khô lìa cành chao nghiêng từ từ rơi xuống. Tôi bỗng nhớ đến câu cuối trong bài hát nào đó: …Lá rụng, lá rụng về đâu?
- Ừ, lá rụng về đâu nhỉ?
Từng chiếc lá rụng về đâu chẳng biết? Trên cây lá vẫn xanh tươi. Đầu mỗi ngọn lá vẫn đang nảy lộc. Cành vẫn tiếp tục đâm thêm những chồi mới, tiếp tục thay thế cho những chiếc lá đã lìa cành. Cuộc sống cứ thế, cứ vẫn tiếp diễn.
Ngôi nhà đối diện, bà cụ mở cổng rồi đứng nhìn những chiếc lá rụng. Bà cũng không lấy chổi quét đi mà lại cúi xuống nhặt từng chiếc lá sakê, vuốt thẳng, cuộn vào nhau rồi đến bên gốc vói lên nhét nó vào một nhánh rẽ của cây rồi quay vào. Cơn gió ào qua, từng chiếc lá lại rơi rụng…nhưng lần này nhặt lá lại là những người khách quen đang ngồi uống café quán sát bên hay những người cùng con phố đang đi qua, đi lại… Và cũng giống như bà, người nhặt lá lại cầm chiếc lá cất lên chỗ thân cây… Một lát sau, một người đi xe máy đến, dừng lại đến bên cây lấy những chiếc lá bỏ vào bì mang đi. Mãi cho đến sau này tôi mới biết chiếc lá sakê vàng này dùng để chữa bệnh…
Càng về chiều, bầu trời nhiều mây hơn. Nắng tắt sớm. Không gian yên ắng đến lạ, chỉ nghe tiếng chim ríu rít gọi nhau bay về tổ và tiếng rì rào lao xao của lá…lâu lắm mới nghe tiếng động cơ của một chiếc xe máy chạy ngang qua rồi mất hút ở cuối con dốc. Vài cơn gió chiều buông lơi, từng chiếc lá vàng lại rơi rơi.
Đêm ở đây lại càng yên tĩnh hơn. Màn tối chưa phủ đều thì trăng mười sáu đã xuất hiện ở đằng xa rồi nhô dần lên trên những vòm lá đen thẫm. Càng lên cao, trăng càng sáng tỏ. Ánh trăng dường như đẩy lùi, dường như chế ngự tất cả mọi ánh sáng của những ngọn đèn cao áp ở bên dưới. Rồi càng lúc càng lan tỏa rộng khắp nơi nơi. Một vài cơn gió thoảng làm lay động hàng cây làm cho không gian đêm dịu dàng man mác. Về khuya trăng càng vằng vặc. Một mình ngồi ở lan can ngắm con phố vắng người. Hàng cây như một khối đen thẫm in đậm hắt bóng xuống lòng đường. Thỉnh thoảng, đâu đó tiếng lá rơi dội vào đất từng chiếc, từng chiếc buồn tênh…
-Lá rụng về đâu?
Vẫn là câu hỏi bâng quơ nhưng càng hỏi tôi lại càng thấy một cảm giác gì đó là lạ nhói sâu. Tôi nhớ từ lâu lắm, có một lần tôi được nghe một bài thuyết giảng của một vị thiền sư : “Khi chết ta đi về đâu? Lá rụng về đâu? Ta từ đâu đến?...”
“…Khi có đủ điều kiện thì biểu hiện, hết điều kiện thì lịm tắt. Con người khi chết không có nghĩa là mất đi vĩnh viễn mà chỉ là họ không còn biểu hiện cho ta thấy nhưng nếu có đủ điều kiện họ sẽ quay trở lại nhưng dưới một hình trạng khác mà con mắt trần của ta không thể nhận ra họ…cũng như chiếc lá vàng rụng đi, biết đâu nó sẽ tiếp tục trở lại, biểu hiện thành một chiếc lá non xanh khác ở trên cành của một chồi mới nhú…v.v…”
Cho đến bây giờ, tôi vẫn mơ mơ hồ hồ với ý tưởng này!? Nhưng khi một người thân hay nghe tin một người bạn của tôi qua đời. Tôi thường an ủi mình, nghĩ theo cách đó, để mong rằng họ vẫn còn đâu đó xung quanh đây và có ngày họ sẽ trở lại…để tự xoa dịu mình, để làm giảm bớt đi sự đau buồn về sự mất mát to lớn ấy.
Ai cũng đi qua một thời tuổi trẻ. Tuổi trẻ với nhiều ước mơ, nhiều hoài bão…đã trải qua không ít những thăng trầm, gặp không ít là sóng gió…cũng không biết bao nhiêu lần sân si, bao nhiêu lần hỉ nộ ái ố…
Bây giờ tuổi đã lớn tất cả mọi suy nghĩ, mọi việc đều chùng xuống. Tôi không còn câu nệ, không còn cố chấp…cố gắng tập buông bỏ tất cả, tập sống vị tha, luôn cảm thông…Sống trải lòng hơn, với một lòng nhân ái với mọi người chung quanh nên tâm hồn trở nên lạc quan thanh thản nhẹ nhàng. Hôm qua đi chơi với một cô bạn, cô ấy nói một câu của ai đó mà về nhà tôi cứ suy nghĩ mãi:
“Tha thứ cho người đã làm bạn tổn thương là một món quà dành cho họ.
Lãng quên họ là một món quà dành cho chính mình.”
Hay quá! Phải không các bạn? Hãy tha thứ tất cả, không nên bận tâm nhiều đến những chuyện không đáng nhớ đó là món quà dành cho tâm hồn mình được bình yên, làm cho cuộc sống mình luôn an vui để những ngày còn lại của mình sẽ luôn tươi đẹp và có ý nghĩa.
Mong sao như chiếc lá sakê kia khi cuối cùng vàng úa rơi rụng vẫn là chiếc lá có ích, có thể giúp cho mọi người chữa được căn bệnh nan y.
Hàng ngày, mỗi lần nghe tin buồn này đến tin buồn khác từ bạn bè hay đọc được trên trang Sư Phạm, tôi lại thấy lòng mình nhói đau. Tháng trước về Qui Nhơn nghe tin một vài người bạn cùng khóa đã đi xa hay đang bịnh nặng chờ ngày…Vào Sài Gòn nghe Kim Loan từ Mỹ báo tin anh Huỳnh Văn Chiến (Cựu học sinh Qui Nhơn-Hướng Đạo Qui Nhơn một thời) chồng bạn Trần Thị Hiền khi xưa cùng học chung phổ thông với tôi ở trường Nữ Trung Học đã ra đi. Thật ngậm ngùi khi nghe tin “dữ”! Cứ lần lượt, lần lượt…Tôi tự hỏi: -Bao giờ đến lượt mình? Thôi thì cầu mong cho những người đã ra đi được thảnh thơi rong chơi và người nào còn ở lại sẽ sống tiếp với những ngày bình yên an lạc…
Đời người thật ngắn ngủi! Tất cả những người cùng thời với tôi đã và đang bước vào “MÙA LÁ RỤNG!” Tuy không biết chiếc lá nào sẽ rơi trước, chiếc lá nào rụng sau. Nhưng chắc chắn một điều là sớm muộn gì rồi cũng sẽ lần lượt rơi. Vì đó là quy luật! Cho nên, nếu một mai này có rụng rơi thì xin hãy như là chiếc lá vàng nhẹ nhàng thanh thản rơi vào thinh không.
Mong sao, mỗi một người chúng ta cuối cùng khi khép lại vẫn là những đóa hoa thoang thoảng chút hương trong ký ức mọi người. Vẫn là giai điệu dịu dàng âm vang mang đến nhiều thương mến, nhiều sự luyến lưu trong lòng của những người còn ở lại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét