Tuổi sáu mươi mới chợt nhận ra rằng
Chúng mình vẫn còn nợ nhau nhiều lắm
Nợ con đường, nợ hàng cây hò hẹn
Nợ bốn mùa Xuân, Hạ với Thu, Đông.
Nợ tất cả những ngày xưa mưa nắng
Sáng bình minh hay chiều xuống hoàng hôn
Lá Thu bay, mưa rây bụi Đông về
Ta nợ nhau một cuộc tình lỗi hẹn.
Ngày xưa đó mình nợ nhau ánh mắt
Nợ nụ cười và một thoáng cầm tay
Chưa chạm nhau mà bối rối tê người
Nụ hôn đầu trao nhau không trọn vẹn.
Ta nợ lời tỏ tình qua trang giấy
Kèm bên trong là những cánh phượng hồng
Nay đã qua biết bao nhiêu mùa Phượng
Mà tình ta vẫn xa tít mù khơi.
Ta nợ nhau những lời yêu tha thiết
Nợ vì dại khờ xen lẫn ngu ngơ
Do ngại ngần nên lời không dám tỏ
Câm nín một thời giờ mắc nợ nhau.
Nợ nhau nhiều như sao trời đêm tối
Như nước mênh mông khắp cả biển Đông
Nhiều như cát trải dài trong hoang mạc
Nhiều như lá vàng rơi rụng mùa Thu
Để rồi đây day dứt mãi trong lòng
Thôi xin hẹn trả nợ nhau kiếp khác.
IRENE
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét