Thứ Năm, 24 tháng 9, 2015

MỘT KHOẢNG TRỜI RIÊNG…

Viết theo lời kể của một người chị
         -  Mình có nên trở về không?
Câu hỏi đó hiện ra trong đầu chị cả tuần nay. Sáng, trưa, chiều, tối, lúc nào nó cũng cứ lặp đi lặp lại mà chị vẫn chưa biết  quyết định thế nào? Trở về! Trở về ư? Dường như có một điều gì đó còn ngại ngần trong lòng chị?
         Năm 1968, chị thi vào trường Sư Phạm Qui Nhơn. Từ bé chị đã thích sau này lớn lên mình sẽ thành cô giáo! và chị đã được toại nguyện. Chị nhớ mãi! Buổi sáng hôm ấy! Khi hừng đông vừa rạng, ba đèo chị trên chiếc xe đạp từ Thành Nội ra cửa Thượng Tứ, qua cầu Trường Tiền đi về phía Morin đến nhà ga. Chị rưng rưng nước mắt tạm biệt ba và Thành phố Huế khi mọi vật vẫn còn nhập nhòe trong sương. Thế là chị xách vali lên tàu lửa, rời xa những gì thân thuộc của tuổi thơ vào Qui Nhơn nhập học.
         Qui Nhơn một thị xã nhỏ nằm ven biển miền Trung êm đềm và hiền hòa. Chị ở trọ nhà một người bà con đường Nguyễn Du. Hàng ngày chị đến trường trên những chuyến xe Lam. Đường đi vào ngôi trường của chị rất thơ mộng và yên tĩnh, thỉnh thoảng một vài chiếc xe Jeep chạy ngang qua rồi mất hút ở cuối đường. Hai bên đường là hai hàng dương liễu xanh vi vu trong gió hòa lẫn với tiếng sóng biển vỗ rì rào vào bãi cát. Xa xa là những dãy núi và đại dương mênh mông.
           Lúc mới vào, nhìn  cảnh vật chị buồn và nhớ nhà chi lạ! Nhưng rồi dần dần chị chăm lo học hành rồi lâu cũng quên đi. Nhờ có giọng hát, chị tham gia cùng các bạn trong ban văn nghệ của lớp, của trường. Chị rất xinh. Tóc thề xỏa ngang lưng. Dáng mảnh mai, dịu dàng của người con gái Huế. Rất nhiều người theo chị! Thế  nhưng mối tình “Văn Nghệ” đến với chị. Chị quen với Bảo học cùng khóa, trong Ban Văn Nghệ nhà trường. Những buổi tập hát, tổng dợt rồi đi trình diễn ở trường, ở Quân Y Viện hay đi Giáo Dục cộng Đồng…chị và “người ấy” lúc nào cũng bên nhau. Những chiều thứ bảy chị và anh đi dạo phố Gia Long. Nắng nhạt, gió mát. Tà áo dài trắng của chị bay bay.
         Cả hai vào tiệm Đại Chúng. Anh ấy mua tặng chị cây bút pilot màu cà phê sữa và tập giấy pelure màu hồng nhạt. Sang tiệm Khánh Hưng chị lại mua tặng anh những bản nhạc Tình ca của Phạm Duy… Anh và chị tặng quà cho nhau cũng như tình cảm dành cho nhau một cách rất tự nhiên không kiểu cọ hay khách sáo.
        Hai đứa thỉnh thoảng ra biển. Ngồi trên bãi cát vàng mịn, ngắm biển chiều với những con sóng vỗ vào bờ tung bọt trắng xóa:
         - Ngọc Minh ơi! Sau này khi ra trường, anh và em đổi về dạy cùng một chỗ nghe!
         - Ừm, nhưng mình chọn dạy ở chỗ nào?
         - Đà Lạt.
         - Tuyệt! Chị reo lên.
         Nghĩ đến Đà Lạt là chị đã thấy thích ngay. Thành phố mộng mơ. Cứ tưởng tượng ra trước mắt mình một ngôi trường nhỏ trên đồi với những đứa học trò bé bỏng. Hằng ngày chị cùng anh đến trường quanh co qua những thung lũng thấp. Bên đường những khóm Dã quỳ nở vàng tươi hoặc cả hai nắm tay nhau đi trên những con dốc đầy sương mù…ôi thật là nên thơ!
          Hai năm bên nhau nhiều kỷ niệm rồi ngày thi ra trường, ngày tốt nghiệp cũng đến. Hôm chọn nhiệm sở. Chị bước lên bục trước không ngần ngại chọn Đà lạt. Đến lượt anh, chị sững sờ ! Anh không chọn nhiệm sở như đã hứa ! mà chọn Quảng Ngãi.  Chiều hôm đó, gặp chị anh xin lỗi rồi giải thích là phải về quê vì cha mẹ già yếu. Chị khăn gói một mình lên Đà Lạt. Ngôi trường của chị ở một thung lũng gần Đà Lạt. Đà Lạt sương mù vẫn đẹp và thơ mộng nhưng “ người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Nhiều lúc chị muốn bỏ hết để trở về Huế! Nhưng dần dần quen trường, quen lớp nên nỗi buồn vơi đi phần nào. Với lại, lúc mới lên, chị thường xuyên nhận được thư anh mỗi tháng một vài lần cùng với lời lẽ yêu thương tha thiết, xin lỗi và hứa hẹn làm chị xiêu lòng . Hàng ngày vui với bầy học trò nhỏ với bài soạn, bài giảng, chấm bài…và chờ thư anh. Nhưng rồi thư mỗi ngày một thưa dần, thưa dần cho đến khi có thư đi mà chẳng có thư về…Chị vẫn viết ! Vẫn chờ ! Vẫn mong ngóng mỗi khi có bác đưa thư qua trường…Rồi mùa hè năm ấy! không thể chờ đợi thêm nữa. Trên đường về nhà chị ghé Quảng Ngãi. Gặp chị anh lại xin lỗi! Lại phân trần thế này, thế nọ…Chị lại tiếp tục chờ đợi. Rồi một ngày kia chị nghe tin anh cưới vợ!
         Lúc này chị không giận, không hờn nữa! Thế nhưng những kỷ niệm với nhau trong hai năm học dưới mái trường sư phạm ở  cái thành phố biển hiền hòa ấy! Cứ sống mãi trong tâm trí chị.
Dòng chảy của thời gian tuy nghiệt ngã nhưng cũng đã giúp chị quên quên! nhớ nhớ! Sau 75, chị trở về Huế, tiếp tục đi dạy và chẳng còn biết tin tức gì về nhau nữa!
Chị lập gia đình, sinh con. Ngày tháng bận rộn với dạy dỗ, với gia đình, chị quên mất đi một thời đã...
         Chồng của chị sức khỏe không được tốt. Anh bị bệnh động kinh. Thỉnh thoảng ngã ra và lên cơn co giật. Những năm bao cấp, cuộc sống thật khốn khó. Để có tiền chăm lo cho anh, ngoài đi dạy chị nuôi heo, bán thuốc lá, trồng trọt, chạy chợ mua bán ... Tôn Nữ Ngọc Minh ngày xưa, nay chỉ còn là người đàn bà da đen nhẻm, gầy quắt trông thảm hại. Chị không dám gặp ai nhất là bạn bè cũ…
        Con cái rồi cũng khôn lớn và thành đạt. Đứa ra nước ngoài, đứa có gia đình ở riêng. Chị về hưu. Tưởng đâu cuộc sống an nhàn, hạnh phúc. Nào ngờ, cách đây ba năm anh bị đột quỵ và vĩnh viễn ra đi để lại chị một mình trơ trọi.
          Bây giờ, mỗi buổi sáng, thức dậy một mình trong căn nhà vắng vẻ. Chị thường ngồi bên hiên nhìn ra khoảng vườn. Hàng dậu xanh rờn, những con bướm rập rờn trên những đóa râm bụt đỏ tươi. Nắng chiếu rọi làm tấm bình phong sáng trắng lên. Nghe tiếng con chim họa mi nào đó hót ríu rít trong vườn. Tâm hồn chị trở nên thanh thản đến lạ kì.
           Bỗng một hôm, cô bạn cùng khóa gọi đến:
                    - Minh ơi! 12 tháng 5 năm nay, trường Sư Phạm Qui Nhơn kỉ niệm 50 năm ngày thành lập trường có tổ chức một chuyến về thăm lại trường xưa. Minh cố gắng thu xếp đi nghe!
           Nỗi nhớ như bùng lên! Chị quay quắt! Rồi tất cả những kỷ niệm lần lượt hiện ra trong tâm trí chị. Thế mà, chị cứ nghĩ rằng khoảng thời thơ mộng đó chỉ là đống tro tàn nguội lạnh từ lâu rồi.
         Từ hôm đó đến nay chị cứ nôn nao. Nhiều lần chị đứng trước gương ngắm mình rồi thở dài. Còn đâu tuổi hai mươi! Còn đâu dáng mảnh mai thướt tha của cô gái Huế!  Không còn một nét nào của Tôn Nữ Ngọc Minh ngày cũ? Thế nhưng chị vẫn tự hỏi :- Có nên trở về không?
         Sáng nay, chị thức dậy sớm! Trong vườn, một đóa hồng vừa mới nở. Mặt trời vẫn mọc! Nắng vẫn rực rỡ! Gió vẫn reo vui! Cây cối vụt rạo rực xanh tươi. Chị bỗng thấy cảnh vật chung quanh mình đáng yêu quá! Chị quý cuộc sống này! Chị bật lên : - Ồ! Mình phải trở về!
         Quay vào nhà chị tìm lại chồng áo cũ, chọn một chiếc áo đẹp nhất trong những chiếc áo dài mà chị đã xếp cất từ lâu. Chị mặc vào, ngắm nghía thật lâu trước gương. Ngồi vào bàn, đánh hồng đôi má, kẻ lại cặp chân mày, tô lại vành môi. Ngày mai mình sẽ đi làm lại mái tóc.v.v…và v.v…
         Chị  cảm thấy vui và tự tin hẳn lên. Chị nhủ thầm : Mình sẽ trở về để thăm lại trường xưa. Tìm lại khoảng trời thơ mộng ngày cũ dù đó chỉ là sợi khói mong manh còn sót lại trong chiều. Chỉ lần này thôi vì đây là cơ hội cuối cùng! Yêu đời, chị bật lên tiếng hát :
         …Còn mãi khung trời đó mình gặp nhau lúc đầu. Ngày tháng hoa mộng đó cùng niềm vui nỗi sầu. Sẽ ghi lại biết bao điều. Để nhớ một thời ta đã yêu…(Đề nhớ một thời ta đã yêu-Thái Thịnh)
         Chị thầm nhủ với lòng mình: Cuộc đời còn có bao lâu nữa đâu? Mình đã ở cái tuổi “Thất thập cổ lai hy”. Ngại ngần làm chi nữa ? Về thôi! Mình sẽ về để gặp lại thầy cô, bạn bè và cả “người cũ” nữa, chỉ để nhớ một thời tuổi trẻ mà thôi!
- Mình sẽ về! Mình sẽ trở về Qui Nhơn! Một lần cuối cùng này rồi thôi!
         Sài Gòn, 05/05/2012
IRENE

                  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LY RƯỢU MỪNG XUÂN

                   Ngoài sân, hoa mai nở vàng báo hiệu mùa xuân đang đến!          Mùa xuân được xem là mùa khởi đầu. Mùa xuân khí...