Thứ Năm, 24 tháng 9, 2015

HOA HỒNG VÀNG CHO TÌNH BẠN


         Tôi thường check mail lần cuối cùng trong ngày là vào lúc mười giờ đêm trước khi đi ngủ.
        Tối nay, chỉ vỏn vẹn một email của Đình Chúc gởi: Gặp mặt Phương Dung! Với nội dung là Phương Dung đang ở Sài Gòn muốn gặp mặt các bạn trong buổi sáng mai trước khi Dung về lại Bình Tuy vào buổi chiều…
         Phương Dung là cô bạn học của tôi suốt những năm liền ở trường Nữ Trung Học Quy Nhơn. Phải nói rằng mãi đến năm lớp mười một chúng tôi mới thân thiết nhau. Chúng tôi thường ngồi tâm sự hay hát cho nhau nghe. Phương Dung hát nhạc Trịnh rất hay! Tôi thích nhất là nghe Dung hát bài Còn tuổi nào cho em.
          Đậu Tú Tài, chúng tôi lại vào học Sư Phạm Quy Nhơn. Mới đây trong bức hình ở Bậc Tiểu Học đăng trong bài viết Ngôi Trường Mến Yêu, chúng tôi lại nhận ra nhau và biết rằng mình cũng đã từng học chung ở bậc Tiểu Học.
         Năm 1974, sau khi tốt nghiệp trường Sư Phạm chúng tôi lên đường đi dạy. Rồi biến cố lịch sử 75 đến! Mỗi người một phương cho đến nay, tôi chưa một lần nào gặp lại Phương Dung.
         Một hôm, trên trang blog spqn tình cờ chúng tôi biết tin tức của nhau. Rồi qua email chúng tôi thư từ qua lại và biết Phương Dung đang định cư tại Úc.
         Lần này Dung về Việt Nam thăm mẹ ở Bình Tuy. Dung điện thoại cho tôi. Chúng tôi quyết định sẽ gặp nhau một sáng Chủ Nhật nào đó? Thế mà hôm nay không phải Chủ nhật…
          Thật tình mà nói, tôi rất bận rộn! Tuy đã về hưu, đáng lẽ được nghỉ ngơi thì phải trông con bé cháu ngoại. Con bé chưa được một năm cho nên suốt ngày phải quanh quẩn bên nó. Chăm sóc, cho ăn, cho bú, tắm, ru ngủ… Nhiều lúc mệt vô cùng, định thuê người giúp việc nhưng nghĩ lại “Thương con, thương cháu” nên thôi!
           Suy nghĩ một lát, tôi vội trả lời thư : Các bạn cứ gặp nhau đi! Nếu sắp xếp được mình sẽ có mặt cả hai bà cháu.
            Trả lời xong, tôi đóng máy đi ngủ!
         Tôi trằn trọc mãi không ngủ được! Tôi tha thiết muốn gặp Phương Dung! Chia tay nhau lúc hai mươi tuổi. Gần bốn mươi năm sau mới gặp lại nhau! Bây giờ đứa nào cũng xấp xỉ sáu mươi, Đời người còn lại là bao? Không gặp lần này biết bao giờ gặp lại? Nhưng ngày mai không biết đi đến gặp các bạn như thế nào đây? Khi mà còn “kẹt” con cháu ngoại. Trong đầu tôi đưa ra nhiều cách giải quyết : - Hay là mình gởi nhờ cô Năm hàng xóm giữ hộ con bé? Nhưng mà ngày mai không biết cô ấy có rảnh không? Với lại con bé Kiwi nó có chịu cô ấy không? Thôi mình gọi ông xe ôm trong xóm chở hai bà cháu qua gặp Phương Dung một chút rồi ông ấy chở hai bà cháu về! Nhưng mà đi xe ôm giữa trưa nắng và bụi bặm của đường phố Sài Gòn, con bé chịu sao nỗi! v.v…và v.v…
         Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm! Cả đêm không ngủ được nên người mệt mỏi nhưng nghĩ đến gặp mặt bạn, tôi thấy phấn chấn hẳn lên!
          6giờ 30phút, tôi nhận được điện thoại của Đình Chúc báo địa điểm và thời gian gặp nhau. 7giờ, các con tôi đều đi làm. Tôi nhanh nhẹn cho cháu ăn, uống sữa và cho ngủ giấc sáng…Tôi sữa soạn mọi thứ vật dụng đem theo cho cháu bé. 9giờ rưỡi hai bà cháu leo lên taxi từ quận bảy qua quận tư đến quận một rồi quận Bình Thạnh…và đến nơi.
         Chúc ra tận nơi, Tay xách, đón hai bà cháu vào. Tính của Chúc là vậy! Rất nhiệt tình với bạn bè!
         Gặp Phương Dung tôi mừng vô hạn. Trời ơi! bao nhiêu năm rồi bây giờ mới gặp, mới thấy mặt nhau! Cái nét trên khuôn mặt vẫn vậy! Nụ cười quen thuộc vẫn thế! Cảm động quá! Cũng may là còn khỏe mạnh để có ngày tao ngộ! Chứ có khi “vắn số” thì làm sao thấy lại nhau ở cái “cõi tạm” này? (Nói cho vui thế thôi! Chứ không đến nỗi bi lụy lắm đâu?)
         Tôi ngồi xuống, con cháu bé nó cũng ngồi yên để cho bà ngoại vui chuyện “trùng phùng” với bạn bè. Bây giờ tôi mới nhìn các bạn trong bàn: Phương Dung, Thanh Cảm, Xuân Đài, Đình Chúc, Huỳnh Kim Thạch, Phạm Thanh Hà rồi Nguyễn Ngọc Việt, Trần Đức Lượng, Thanh Bình.
         Chúng tôi hỏi thăm nhau. Chuyện trò rôm rả. Nói như chưa bao giờ được nói. Nhìn nhau như chưa bao giờ được nhìn và vui như chưa bao giờ được vui!
         Tôi cảm thấy ấm áp trong tình bạn bè. Tôi cảm thấy hạnh phúc vì bên mình có những người bạn chân thành.
         Phương Dung kể lại khoảng thời gian đi dạy sau 75…
       Những lần đi học chính trị Hè, học căng thẳng nên mọi người đề nghị Phương Dung lên hát giúp vui. Mà lúc đó mấy ai biết được nhạc cách mạng mà nhạc trước đây thì bị cấm. Suy nghĩ hoài Dung hát bài Thảo Nguyên Xanh nhạc Nga lời Việt cho bản nhạc Sad Romance.
“…Thảo nguyên gió vẫn lay, hoa vẫn cười nhưng vắng người…còn đâu tuổi thơ êm đềm? Còn đâu thảo nguyên xanh?...”
       Cả hội trường hoan hô vang dội. Có lẽ giọng ca mượt mà bay bỗng mà cũng có thể giúp mọi người giải tỏa sự căng thẳng của buổi học.
Một lần khác, người ta đề nghị Dung hát. Dung không biết hát bài hát nào? May sao Dung nhớ lại là cứ mỗi sáng cái loa phóng thanh trước nhà Dung cứ phát bài hát Trường Sơn Đông Trường Sơn Tây thế là Dung hát:
“Cùng mắc võng trên rừng Trường Sơn. Hai đứa ở hai đầu xa thẳm. Đường ra trận mùa này đẹp lắm. Trường Sơn Đông nhớ Trường Sơn Tây…”
       Cả hội trường lại vỗ tay khen ngợi! Nhưng hôm sau một anh cán bộ GD đến và bảo rằng giọng hát của Dung ủy mỵ quá!
        Thế là Dung chuyển sang ngâm thơ không hát nữa?! Dung lại lên hội trường ngâm bài thơ Quê hương của Giang Nam. Cả hội trường như “chùng” xuống
                                   “…Xưa yêu quê hương vì có chim, có bướm
                                    Có những lần trốn học bị đòn roi
                                    Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất
                                    Có một phần xương thịt của em tôi…”
         Vỡ òa ra theo cảm xúc của giọng ngâm. Cả hội trường vỗ tay tán thưởng không ngớt! Nhưng rồi vẫn có người đến phê bình giọng Dung. Từ đó, Dung lại chuyển sang hát Dân ca cho yên.
         Nghe Dung kể xong chúng tôi ai cũng nhớ lại những chuyện vui buồn của khoảng thời gian sau 75.
         Thấy không khí hơi trầm, Trần Đức Lượng kể một câu chuyện “vui” thế là mọi người lại vui cười hồn nhiên.
         Cô bạn Thanh Cảm của tôi lúc nào cũng ít nói và thường trầm ngâm lắng nghe. Thế nhưng lúc Lượng nói là cô nàng lại chăm chú dõi theo câu chuyện. Sau đó “chốt” vào một câu làm anh chàng “chưng hửng”. Thế đó, nhưng nếu cuộc gặp mặt nào mà không có hai bạn thì niềm vui giảm đi một nửa.
          Phạm Thanh Hà người bạn cùng khóa lần đầu tôi gặp cũng vui vẻ, hòa đồng.
       Huỳnh Kim Thạch luôn luôn là người bạn rất có tình, có tâm đối với bạn bè. Thỉnh thoảng cũng nhắc lại những kỷ niệm xưa. Thạch nhớ rất nhiều và nhớ rất rõ từng bạn học các lớp Sư phạm. Bạn ấy còn đọc vanh vách cả số điện thoại nữa kìa! Thế mới thấy bạn ấy rất trân quý bạn bè.
         Anh Hiệu trưởng Nguyễn Ngọc Việt ngồi thanh thản bên bạn bè. Hình như ở trường công việc làm bạn ấy “căng thẳng” nên gặp lại bạn bè niềm vui rạng ngời thấy rõ trên khuôn mặt bạn.
         Xuân Đài vẫn dễ thương với nụ cười xinh xinh, hình như bạn ấy chẳng “già” đi chút nào?
         Thanh Bình vẫn trẻ, vẫn duyên dáng hơi chút “điệu đàng” dưới con mắt của Trần Đức Lượng.
         Còn tôi thì khỏi phải nói các bạn cũng biết rồi! Bồng cháu ngoại chưa “thôi nôi”, mà dám vượt bao nhiêu cây số, bao nhiêu con đường giữa phố xá Sài Gòn đông đúc. Mệt “bở hơi tai” để đến gặp bạn bè!!!
         Chia tay các bạn ra về, tôi cứ ngùi ngùi xúc động! Tôi xin gởi đến các bạn bè tôi những bông hoa hồng vàng tươi thắm tượng trưng cho tình bạn để chuyển tải cảm xúc ấm áp, ngọt ngào này.
Màu vàng tươi thắm của hoa, tôi xin gởi đến bạn bè tôi một thông điệp của J. Churchil về tình bạn là :
         “Hãy đối xử với bạn bè như đối với một bức tranh, nghĩa là hãy đặt họ ở góc độ có nhiều ánh sáng nhất”
Sài Gòn, 28/11/2012
IRENE

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LY RƯỢU MỪNG XUÂN

                   Ngoài sân, hoa mai nở vàng báo hiệu mùa xuân đang đến!          Mùa xuân được xem là mùa khởi đầu. Mùa xuân khí...