Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2015

BỐN MÙA HOA NỞ

                                                                          
     
                                
        Tháng năm, đàn chim sẻ ở đâu bay về trú ngụ trên vòm lá xanh mướt trong vườn hót vang…hoàng yến nở vàng trong nắng, lay lắt không gian làm bồi hồi, xao động cảm xúc… bỗng chốc một thoáng nhớ về mùa hè… xưa.

  Tháng năm luôn làm cho tâm hồn tôi có những khoảng lặng, nhất là khi tuổi đời đang lắng lại lúc về chiều, khi mà tuổi trẻ lùi xa tít tắp, khi mà tất cả chỉ còn là hoài niệm.
        Đứng giữa cái nắng hanh vàng của tháng năm để quay nhìn lại quãng đường đã đi qua nhiều khi thảng thốt : “ Nhanh thật! Mới đó mà đã bốn năm rồi.”
  Bốn năm so với một đời người chẳng là bao? Nhưng trong cuộc sống này nhiều khi chỉ cần một phút giây, một tích tắc thôi cũng đủ làm thay đổi cục diện, cũng đủ đặt dấu chấm hết…cho một đời người.
Cuộc đời có những chuyện chẳng biết đâu mà nói trước!!!
Sài Gòn, sáng nắng chiều mưa, lạ cảnh, lạ người…Khi mới vào đây, sao mà buồn hắt, buồn hiu! Để xóa bớt thời gian của một người mới về hưu, tôi tập viết nhưng cũng chỉ là viết nhật ký. Thế rồi lẩn quẩn sao đó không biết mà gặp được bạn bè cùng trường, cùng khóa Sư Phạm Qui Nhơn. Cùng lúc đó, các bạn thành lập trang blog…Các bạn kêu gọi nhau để tham gia viết. Thế là tôi tập tễnh viết. Nghĩ gì, viết nấy. Nhớ điều gì, ghi lại điều đó…Mới tập viết thật là khó! “Vạn sự khởi đầu nan”. Lắm khi, tôi chẳng biết bắt đầu từ đâu? Và kết thúc bài viết như thế nào? Nhưng cứ viết bằng chính cảm xúc thật nhất của mình.
         Tôi tìm đến vi tính. Thật là không phải dễ cho người mới tập tễnh làm quen với công nghệ. Từng động tác chầm chậm… nhưng riết cũng quen dần và bài viết trên máy được gởi đi. Rồi một ngày nọ, bài được đăng, mừng vô kể ! Suốt ngày, mở máy đọc tới, đọc lui…đọc hoài không thấy chán…Vui đến nỗi bỏ ăn, bỏ ngủ…Sau đó, những hồi ức cứ hiện ra…và tôi viết bài thứ hai, bài thứ ba, bài thứ tư…như “cơn ghiền” tôi gắn bó với cái máy laptop như hình với bóng. Tất cả những lo nghĩ thường nhật lùi xa nhường chỗ cho sự an vui của tâm hồn.
         Thật lòng mà nói, lúc bấy giờ, có rất nhiều anh chị em… viết và gởi bài bằng cảm xúc từ “trái tim”…không ai có một chút suy nghĩ gì? vì chẳng ai là thi sĩ lại càng không phải là nhà văn?
          Không dừng lại ở đó, niềm vui nhân lên gấp bội khi qua trang nhà biết tin về các thầy giáo, cô giáo, tìm được các anh chị em quen biết, các bạn cùng khóa, cùng trường… sau bao nhiêu năm mất tin nhau từ dạo mùa xuân ấy.          
        Mục đích chính của trang nhà vào thời điểm đó là kêu gọi, tổ chức cho cuộc “Về thăm lại trường xưa”. Trong sự mong ước đó, ngày 12/05/2012 mọi người trở về Qui Nhơn thăm lại ngôi trường Sư Phạm. Cuộc hội ngộ đông vui không ngờ! Có rất nhiều nụ cười xen lẫn nước mắt. Những khoảnh khắc gặp nhau thật cảm động, thật ấm áp, chân tình…và cứ thế mà nhân rộng ra nối nhau lại đan xen thành một khối tình thân ái đó là Tình đồng môn.
Cứ ngỡ rằng, sau chuyến Về nguồn đó trang nhà sẽ khép lại nhưng tình đồng môn như những dải đăng ten nối kết mọi người lại với nhau một cách chắc chắn không rời. Và thế là trang nhà vẫn mở,  hàng ngày người người vẫn tiếp tục ra vào dạo chơi.
         Tôi xin chân thành cám ơn người bạn cùng khóa với tôi, người đầu tiên khai sáng lập lên trang nhà. Nói như ông bà ta thường nói “người mà đứng mũi chịu sào”, chịu trận, chịu tiếng, chịu lời…
       Bốn năm qua, đối với trang nhà không phải là một chặng đường bằng phẳng?! Vì không có con đường nào gọi là dễ dàng trong mọi hành trình. Khó khăn trắc trở trong cuộc sống là chuyện bình thường cho nên khi gặp phải, không bi quan, tuyệt vọng, không thở dài, bỏ cuộc…đó mới là thái độ sống đúng đắn. Như dòng sông vượt qua bao ghềnh thác, sóng gió…cố gắng tiến về phía trước để đến được đại dương mênh mông. Chính trong gian nan và thử thách là cái thước đo giá trị của điểm đến. Sự kiên trì đã đưa chúng ta đến được nơi cần phải đến. Một lần nữa, tôi xin tri ân đến người bạn của tôi!
         Ở tuổi này rồi, chắc chắn rằng không ai trong chúng ta muốn mình nằm trong Ban Biên Tập? Cái kiểu “Ăn cơm nhà, vác tù và hàng tổng.” Mệt và rối rắm! Đó là chưa kể trang nhà, lắm lúc gặp những cơn phong ba bão tố…cũng có khi chao đảo… không tìm ra phương hướng…
         Thế nhưng nhờ trang nhà với những tiêu chí đặt ra cao cả, đó là trang thông tin, đó là nơi liên lạc với nhau trong cộng đồng cựu giáo sinh sư phạm Qui Nhơn khắp mọi nơi trên hành tinh này. Chính vì mục đích đó, nên các anh chị em… đã ra sức chung tay quyết giữ vững tay chèo đưa con thuyền vượt qua, để đến với bến bờ thân ái!
Thật vậy, trang Blogspqn không chỉ đơn thuần là những hoài niệm qua các bài văn, bài thơ, hồi ức…mà là nơi mái nhà chung để anh chị em tìm về mỗi khi lòng mình chùng xuống, mỗi khi cần sự sẻ chia… là nơi  ấm áp mỗi khi trở về. Trên trang nhà, ta gặp lại ta, ta gặp lại người…Cũng chính nơi đây ta biết được ai còn? Ai mất?
          Quãng đời của mỗi một người trôi qua như một cuốn truyện dài. Thế hệ chúng ta lại rơi vào giai đoạn nghiệt ngã nhất của lịch sử… có biết bao biến cố, bao ly tán, những đau thương xảy đến…Bây giờ có chút thảnh thơi thì mái tóc đã bạc, đôi chân đã mỏi, ánh mắt nhạt nhòa, nhớ nhớ quên quên…Thời gian còn lại của anh chị em chúng ta không còn nhiều! Do đó, trang nhà đã cố khơi gợi lại nỗi nhớ trong cái quên, đã làm thăng hoa những cảm xúc… Nhờ có, những giây phút gặp nhau vui vẻ, những khoảnh khắc hạnh ngộ quý giá! Những sáng café bên nhau… giúp ta sống lại thời “hoa mộng”. Một quá khứ đẹp là thời gian hai năm dưới mái trường Sư Phạm, tuy đã khép lại nhưng nhìn vào đó ta có được một hiện tại tươi trẻ. Đó cũng là niềm vui, an ủi cho tuổi “về chiều” của chúng ta.
           Bốn năm qua là một hành trình đáng nhớ! Những sáng thức giấc, những trưa êm ả, những chiều bình yên, những tối trở mình…chợt nhớ quay quắt…vói tay bật máy dạo trang nhà…rồi cảm thấy vui, thấy tâm hồn thư thái … để đến với giấc ngủ dịu êm.
            Bốn năm qua, trang Sư phạm Qui Nhơn đã:
             - Nối kết các thầy giáo, cô giáo, các anh chị em đồng môn khắp mọi nơi gần lại bên nhau.
            - Gợi lại trong ký ức, tình yêu mến trường lớp cùng những kỷ niệm đẹp của thời giáo sinh.
             - Chia sẻ và sẻ chia những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống.
             - Giúp mọi người sống vui tươi, lạc quan, yêu thương cuộc đời.
             - Thông báo các cuộc gặp mặt, hội họp của từng địa phương đến với cộng đồng Sư Phạm.
             - Thường xuyên cập nhật những tin tức vui, buồn…của từng thành viên đồng môn. 
             -…
         Chúng ta phần nhiều là được sinh ra từ yêu thương, sống, lớn lên và tồn tại cho đến ngày hôm nay cũng nhờ vào tình yêu thương. Vì vậy, hãy trân trọng tình cảm của những người thân và bạn bè dành cho!.
          Xin cám ơn tất cả những thầy giáo, cô giáo, các anh chị em cựu giáo sinh hay bạn bè gần xa đã gởi bài đóng góp cùng những lời nhận xét chia sẻ, khích lệ hay động viên…Tất cả điều đó, đã tưới bón cho vườn hoa của trang nhà đâm hoa kết trái và để càng ngày càng thêm tươi đẹp, tỏa ngát hương thơm.
          Hãy bỏ qua những vụn vặt, những thiếu sót…hãy đến với nhau bằng “tấm lòng”. Thời gian không còn lại là bao? Chúng ta hãy yêu thương nhau để thấy cuộc sống này rất vui tươi và nhẹ nhàng.
         Bây giờ những người còn lại hôm nay, biết một cách chắc chắn rằng người nào đã về đến đích rồi ! Nhưng không ai có thể khẳng định rằng ai sẽ là người về đích cuối cùng?! Tuy vậy, ngày nào còn sống, còn thở, còn nhìn thấy Mặt trời mọc, Mặt trời lặn… mong rằng tất cả sẽ vui, sẽ vẫn vun tưới, vẫn đồng hành, vẫn cùng dạo chơi sân nhà… cho đến một ngày buông tay, nhắm mắt…và lúc đó trang nhà sẽ khép lại!
         Kính chúc tất cả luôn an vui!
          *CHÚC MỪNG SINH NHẬT TRANG NHÀ LẦN THỨ TƯ!*
                                                                       Tháng năm 2011-Tháng năm 2015.
                                                                        IRENE


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LY RƯỢU MỪNG XUÂN

                   Ngoài sân, hoa mai nở vàng báo hiệu mùa xuân đang đến!          Mùa xuân được xem là mùa khởi đầu. Mùa xuân khí...