Thơ - Irene - Vẩn vơ
Một chút vấn vương buồn
Rồi chợt đọng trên mi
Một chút vấn vương sầu
Đọng lại lòng cô quạnh,
Nhẹ nhàng như gió thoảng
Dịu dàng như mây bay
Cơn mưa nào chiều nay
Vẩn vơ và bất chợt.
Một thoáng bình yên thôi
Để tâm ta tĩnh lặng
Con tim thôi thổn thức
Lòng mình không luyến lưu.
Chợt đến rồi chợt đi
Đời như là dòng sông
Trôi đi trôi đi mãi
Còn lại ta một mình.
Saigon, tháng 8/201
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét