(Viết theo tâm sự của một người bạn)
Nguồn: Internet
“Hoài vọng quê hương là những xúc cảm mãi mãi tươi xanh một màu thương nhớ, nhất là khi sống nơi đất khách quê người nỗi nhớ lại càng mãnh liệt hơn…”
Mỗi buổi sáng khi mới thức dậy, tôi rất thích nghe Hương Thủy hát bài Thị trấn sương mù rồi thả hồn mình lãng đãng về với khung trời tuổi thơ.
“Em sinh ra trên vùng đất đỏ sương mù. Tên gọi là Pleiku. Bình minh lên như bức tranh tuyệt vời. Rừng cao nguyên với rẫy nương rừng đồi. Những buôn làng ấm no vui nụ cười trên môi…”
Tôi sinh ra và lớn lên ở nơi phố núi nhiều sương mù và cây xanh. Bầu trời thì lúc nào cũng một màu trắng đục xam xám và thật thấp tưởng như với tay là chạm phải. Nơi ấy, quanh năm không khí se se lạnh, dường như mùa đông bàng bạc khắp nơi.
Buổi sáng, sương mù giăng khắp lối. Trên con đường đất đỏ đến trường. Chúng tôi co ro trong chiếc áo dài trắng. Bên ngoài khoác áo lạnh, quấn thêm chiếc khăn quàng cổ mà vẫn thấy cái giá rét len vào trong cơ thể. Cái lạnh buốt buổi sáng, cái nắng ấm buổi trưa, cái bụi đỏ trên đường đã quyện vào làm cho chúng tôi trở thành những cô bé má đỏ môi hồng.
Nguồn: Internet
Sương xuống nhiều đã làm ướt mái tóc, thấm đẫm đôi mắt, dịu dàng tà áo dài trắng và tâm hồn tôi trở nên mềm mại, bồng bềnh như mây.
“…Em Pleiku má đỏ môi hồng, ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông , nên tóc em ướt và mắt em ướt nên em mềm như mây chiều trong”
Những lúc ngồi trong lớp học, vừa nghe cô giáo giảng bài, vừa đếm từng chiếc, từng chiếc lá bàng rơi nhè nhẹ xuống sân trường mà lãng đãng theo chiều buông xuống .
Tan trường trên những con đường về. Đâu đó, thoang thoảng mùi hương ngọc lan, mùi café thơm thơm trong gió hòa vào không gian tím thẫm…hay những ngày mưa con đường mờ mờ trong sương. Tiếng hát Khánh Ly từ đâu đó vọng ra: Em đi trong sương mù gọi cây lá vào mùa…
Làm cho tôi có cảm giác nhẹ nhàng bâng khuâng .
Tuổi mười sáu, mười bảy với những nỗi buồn vu vơ rồi những xao xuyến đầu tiên bởi ánh mắt ai trộm nhìn hay khẽ rung động trước những lá thư vội vã trao tay. Tâm hồn rộn rã khi nhận cành hoa thắm ! Tuổi học trò hồn nhiên vô tư ngày ngày cắp sách đến trường. Thế nhưng thỉnh thoảng trong lòng vẫn thoáng qua một hình bóng ai đó ! Rồi nhạt nhòa trong sương.
Đậu tú tài, tôi rời thị trấn mù sương để đến với Qui Nhơn một thị xã miền biển để học sư phạm. Hôm ra đi, sương mù giăng kín lối. Tôi ngoảnh lại cảnh vật nhòa dần, dường như tôi đã khóc!
Nguồn: Internet
Những ngày đầu tiên xa nhà, nỗi buồn của kẻ xa quê. Trong căn phòng của nội trú nữ, biết bao đêm tôi đã khóc ướt đẫm cả gối. Những ngày mưa ngồi trong phòng học, thẩn thờ nhìn mưa qua khung cửa hẹp mà nhớ về cao nguyên xa xôi. Tôi thường đi dọc những hành lang dài hun hút vắng lặng của trường trong những ngày Chủ nhật, thơ thẩn ngắm những cây hoa sứ, những chùm hoa giấy hay ngồi suy tư một mình trong công viên trường. Những buổi chiều một mình trên biển vắng. Phía xa là chân trời với đại dương mênh mông. Từng con sóng vỗ rì rào vào bãi cát. Dưới chân tôi những con dã tràng thoắt ẩn thoắt hiện. Nghe mằn mặn không biết là vị của biển hay nước mắt …
Thời gian trôi, tuổi trẻ dễ dàng hòa nhập với cuộc sống. Xung quanh tôi có bạn bè cùng phòng, cùng lớp. Các bạn ấy từ mọi nơi: Quảng Ngãi, Tuy Hòa, Pleiku , Bình Định… hội tụ về đây học dưới mái trường này. Cùng nhau chia sẽ những vui buồn hay các khay cơm của nhóm trong phòng ăn tập thể của trường.
Tôi đã quen dần với những giờ học. Tôi tham gia trong các tiết mục văn nghệ lớp. Những ngày ấy tôi thấy vui và dần quên đi nỗi nhớ quê nhà!
Hai năm rời xa quê nhưng tâm hồn tôi luôn canh cánh bên lòng “Mình sẽ trở về, khi mình đã là cô giáo!” Không làm sao diễn tả được cái tâm trạng bồn chồn xen lẫn mong chờ ngày ra trường và rồi ngày ấy đã đến!
Nhiệm sở tôi chọn là Pleiku!
Tâm trạng con người thật phức tạp! Khi tôi sắp được về lại nơi mình yêu dấu thì tôi lại thấy nhớ tháng ngày miệt mài học “làm thầy” nơi mái trường Sư Phạm Qui Nhơn. Hai năm học nơi đây đã để lại trong tôi nhiều kỷ niệm êm đềm. Ngày tôi từ giã thầy cô, bạn bè, ngôi trường Sư Phạm. Tạm biệt thị xã Qui Nhơn, lòng tôi buồn vời vợi, cảm thấy thật sự quyến luyến nơi này. Thế là thêm một thành phố nữa đi vào hồn tôi.
Trở về quê nhà và là cô giáo giảng dạy tại trường Tiểu Học ở Pleiku. Cuộc sống của người giáo viên phẳng lặng và êm đềm trôi. Sau 75 một thời gian, tôi lập gia đình. Quê chồng ở Bình Định, tôi lại có dịp quay trở lại Qui Nhơn và tôi xem đây là mảnh đất thân thương thứ hai của mình.
Dòng đời không phẳng lặng như tôi nghĩ. Tôi phải cố gắng vượt qua những sóng gió nhưng những con sóng nó cứ ập đến! Hết đợt này đến đợt khác cuốn phăng tôi ra thật xa. Tôi chới với! Chới với! Giữa đại dương mênh mông không thấy đâu là bến là bờ.
Vì những thăng trầm trong cuộc sống, tôi phải đem các con tôi vào Sài Gòn. Lần ra đi này là lần tôi từ biệt Pleiku mãi mãi nhìn mảnh đất ghi dấu nhiều kỉ niệm của một thời mà nghẹn ngào:
“Em như chim xa đàn chớp bễ non ngàn hơn một lần gian nan. Trời cao nguyên sương giăng phủ mịt mùng. buồn chia tay nỗ xót xa lạnh lùng. Nhớ núi rừng, nhớ Pleiku nghe lòng rưng rưng.“
Thành phố tôi đến là một thành phố rực rỡ ánh đèn màu. Một Thành phố luôn sôi động .Những dòng người đông đúc, tấp nập, hối hả. Tiếng còi tàu, ô tô huyên náo… Bỏ lại sau lưng thành phố của tuổi thơ luôn mang nỗi buồn trầm mặc. Tôi bị cuốn hút trong cái hỗn độn của cuộc sống đô thị với bao lo toan bộn bề kinh tế cho gia đình. Tôi không còn có thì giờ để nhớ! Nhưng trong tôi những kỷ niệm của thị trấn mù sương vẫn nằm yên đâu đó.
Dòng đời cứ lặng lẽ trôi đi. Con cái dần dần trưởng thành. Chúng nó ra trường đi làm, lập gia đình rồi sinh con… Bây giờ tôi mới nhìn lại mình. Tuổi đã chồng chất có nhiều khi vỡ òa ra rằng không biết bao lâu rồi mình chẳng sống cho mình mà thời gian thì chẳng chờ đợi ai.
Tôi bắt đầu tìm đến bạn bè. Những người bạn đồng hương rồi những người bạn đồng môn cùng học sư phạm… Sau những bận rộn với công việc, bên các bạn, tôi thấy ấm áp và như trẻ lại, tìm lại được mình của một thuở nào.
Năm nay, tôi đến dự buổi họp mặt Kỷ Niệm 50 năm ngày thành lập trường Sư Phạm Quy Nhơn. Tôi quá xúc động khi gặp những người bạn cùng lớp, những người bạn cùng khóa rồi những anh chị cùng trường… tất cả đều thân thiện, thương yêu nhau như anh chị em trong một gia đình. Mọi người đã làm cho tôi tìm lại những kỷ niệm đáng nhớ trong hai năm học sư phạm Quy Nhơn. Tôi tìm gặp lại rất nhiều bạn bè mà bấy lâu nay tôi tưởng như mình đã mất tin tức về nhau hay quên lãng vì đã bốn mươi năm rồi còn gì?! Các bạn đã giúp tôi có lại niềm vui và “con tim đã vui trở lại”. Xin cám ơn tất cả các bạn đã làm cho tôi vơi bớt nỗi buồn cô quạnh nơi quê người.
… Và bây giờ có điều kiện nên tôi lại trở về! Pleiku thành phố sương mù của tuổi thơ tôi đã có nhiều đổi thay. Đường sá bây giờ được mở rộng không còn những con đường nhỏ “bụi đỏ” theo sau. Xe cộ thì tấp nập. Nhà cửa được quy hoạch thành những khu đô thị mới, đẹp đẽ khang trang.
Tôi lại tìm về khoảng không gian ngày xưa. Một quán nhỏ, ngoài trời mưa lích rích. Ngồi một mình nhâm nhi, ấm áp bên tách café. Thoang thoảng mùi hương ngọc lan quen thuộc của quê hương phố núi hay lãng đãng với cảnh sắc trời mây, man mác với hoài niệm…
Buổi sáng, đi xa hơn một tí, tôi tung tăng dạo chơi trên đồi ngắm những đồi cỏ non, vạt nương xanh xanh… những đóa hoa dã quỳ nở vàng tươi tắn đang khoe sắc bên đường. Buổi chiều lại dạo quanh phố chợ dưới bầu trời đầy sương trong cái lành lạnh dễ chịu của cao nguyên.
Đêm nay, nằm thao thức nghe mưa rơi. Tiếng mưa rả rích rơi đều trên mái nhà. Từng cơn gió thổi lùa qua khe cửa. Nỗi nhớ như khơi gợi và tôi nhớ quay quắt một nơi chốn mà tuổi thơ của mình nhẹ nhàng trôi qua. Tôi yêu tha thiết Pleiku. Tôi thấy rằng từ trong sâu thẳm tâm hồn mình không có gì có thể thay thế được quê hương tuổi thơ đã in sâu trong kí ức. Đúng như ai đó đã nói:
“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn .”
10/ 07/2012.
IRENE
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét