Thứ Năm, 28 tháng 2, 2013

MÙA XUÂN VÀ TUỔI TRẺ

        Xuân về! Cây đâm chồi nẩy lộc, hoa đua nhau khoe sắc, vạn vật như hồi sinh, người người như trẻ lại. Trẻ em vui mừng hớn hở, thanh niên nam nữ phơi phới xuân thì, người già trở lại tuổi thanh xuân…trong không khí xuân tươi, tôi bồi hồi nhớ lại một thời tuổi trẻ của mình.
 “Xuân sáu mươi nhớ xuân mười lăm”.
Mùa Xuân năm đó, tôi bước vào tuổi mười lăm. Tôi không nhớ mình bước vào tuổi mười lăm như thế nào? Nhưng có một điều chắc chắn rằng khoảng thời gian ở lứa tuổi này với tôi là rất đẹp và thơ mộng. Tuổi mười lăm của tôi vô tư, trong trèo, hồn nhiên êm đềm bên gia đình, ngày ngày cắp sách đến trường, vui chơi cùng bạn bè.
         Người ta thường nói “con gái có thì…” bây giờ thì tôi thấy rất đúng. Có lẽ trong suốt cuộc đời tôi thì năm tôi tròn mười lăm tuổi là tôi đẹp nhất (So với tôi thôi nhé!). Vì dạo đó tôi đang học trường Nữ Trung Học Qui Nhơn, vào mỗi giờ ra chơi tôi thường thấy các chị ở các lớp trên, qua lớp tôi chỉ trỏ nhìn tôi. Lúc đó tôi cũng chẳng hiểu các chị nói gì nhưng rồi một hôm, nhà trường bảo tôi xuống văn phòng nhà trường gặp cô Tùng. Cô nói: Nghe các em ở các lớp bảo em xinh, có thể đóng một vai trong cảnh hóa trang văn nghệ của nhà trường. Cô giao cho tôi đóng vai tiếp viên hàng không. Thú thật tôi sợ lắm! Tôi rất nhát! May sao khi thử áo dài thì tôi không mặc vửa một cái áo nào… vì cơ thể tuổi mười lăm của tôi chưa phát triển đầy đủ ra dáng một cô thiếu nữ đúng nghĩa…
         Thế nhưng, tuổi mười lăm là lứa tuổi thần tiên. Tôi đã bắt đầu biết soi gương, biết làm duyên, biết bâng khuâng nhìn ngắm trời mây, biết xao xuyến khi có làn gió thoảng đến, biết rộn rã khi hoa Xuân khoe sắc và biết rung động trước những lá thư đầu tiên…
         Ôi chao lứa tuổi mười lăm
         Biết làm duyên chút âm thầm trước gương…(Trầm Thiên Thu).
         Tuổi mười lăm, hàng ngày đi học hay tan trường về, thỉnh thoảng cũng có một ai đó bám theo sau như “kiểu” Ngày Xưa Hoàng Thị.
“…Em tan trường về, mưa bay mờ mờ, anh trao vội vàng chùm hoa mới nở…”
 Trong lòng tôi thoáng dậy lên một chút bối rối.
         Rồi một hôm, vào buổi sáng Chủ nhật, trời trong xanh, nắng đẹp, chim chóc ca vang đón chào ngày xuân sắp gần. Những ngày cuối năm lòng ai cũng rộn ràng vì sắp đến Tết. Tâm trạng tôi lại nôn nao vì chỉ còn vài ngày nữa thôi là tôi đã bước đến ngưỡng cửa của tuổi mười lăm.
         -Dì ơi! Có ai hỏi dì? Thằng cháu bước vào phòng nói với tôi.
         -Ai vậy?
         -…
         Tôi vội vàng tung chăn bật dậy, chạy ào xuống lầu ra phòng khách. Tôi sựng người lại! Thế mà tôi cứ nghĩ đứa bạn nào đến mượn vở hay… Không ngờ! Người tìm gặp tôi là anh Thái!?
         Lúc này, tự dưng tôi lúng túng chẳng biết phải làm sao? Tay chân thì thừa thải. Tim đập rộn ràng. Tôi đứng bất động! Chẳng biết nói gì? Sau này tôi cố nhớ lại nhưng cũng chẳng nhớ rõ anh ấy nói gì? Chỉ biết rằng anh trao cho tôi một cái thiệp Xuân.
         Anh ấy về rồi! Tôi chạy ù lên lầu. Soi gương thấy tóc mình rối bù, mặt mày xấu xí, áo quần nhăn nhó lại còn đi chân đất nữa chứ!!! Tôi “quê” quá trời! Thôi kệ! Tôi vội mở tấm thiệp ra xem. Đó là một tấm thiệp tự tay anh làm. Bên ngoài, hình vẽ một thiếu nữ mặc áo dài đứng bên nhánh mai…lật vào bên trong không phải lời chúc Xuân mà là một bài thơ:
       
         Nói với tuổi mười lăm.
Em nhỏ nhắn trông em xinh xinh lạ.
         Em vô tư, mơ mộng với cuộc đời.
         Em luôn cười, luôn nói đến chuyện vui,
         Em hay giận hay hờn hay làm nũng.

         Anh thích nhìn làm cho em lúng túng
         Anh khen em khen cái tính thật thà
         Anh thương em không có tật nói ngoa
         Anh yêu mến yêu bước đi tha thướt.
       
         Với tà áo nàng nữ sinh trong trắng
         Với tâm hồn con gái tuổi mười lăm
         Với nỗi buồn ấp ủ kín trong lòng
         Với hiện tại tim anh, em chế ngự.
       
         Có những lúc anh nhìn em cười nụ
         Có những khi nghe em hát ngọt ngào
         Có nhiều lần anh nằm mộng chiêm bao
         Có  hai đứa chúng mình chung lối bước.
                                             Trần Ngọc Thái.
Thú thật tôi không biết bài thơ có hay không? nhưng lời thơ đã làm cho tôi một cảm xúc khó tả. Tôi không biết dùng thêm từ nào để diễn tả tâm trạng của mình lúc bấy giờ. Tâm trạng của lứa tuổi chưa đủ lớn và cũng chẳng phải bé, lần đầu tiên nhận được một bài thơ của một người khác phái tặng mình. Hình như nó lâng lâng làm sao ấy?!
         Anh Thái học ở trường Trung Học Cường Để, trên tôi hai, ba lớp gì đó. Anh ấy là bạn với chị kề tôi. Dạo trước hai người sinh hoạt ở trong Ban Văn Nghệ Thiếu Nhi của thầy Như Vinh-Nguyễn Văn Xứng. Cứ vào chiều thứ bảy mỗi tuần anh Thái thường đến nhà rủ chị tôi cùng đi thu âm ở đài Phát Thanh Qui Nhơn. Có lúc thì đến nhà tôi anh và chị tôi tập hát. Những lúc như thế, tôi thường theo đứng bên cạnh để nghe anh chị tập dợt. Những bài hát tuổi thiếu nhi ấy đã nhẹ nhàng đi vào tâm hồn tuổi thơ tôi một cách êm đềm.
         Ông tiên vui, ông có cái râu dài. Đêm ông về nằm yên trên đỉnh mây. Ông tiên vui, ông thường hay nói đến. Chốn Thiên Đình không có tháng ngày trôi….(Ông Tiên Vui-Trịnh Công Sơn).
         Hay:
         Còn chi thú bằng vào chiều mưa xếp thuyền. Ngồi bên hiên cùng chờ mong nước lớn. Rồi buông những thuyền hồng, vàng, xanh, tím huyền. Thuyền mang đi mộng đẹp thắm tâm hồn…(Chiều Mưa        Thả Thuyền).
         Anh Thái người Bắc. Anh nói chuyện nghe ấm và nhẹ. Tôi rất ngưỡng mộ giọng hát trầm trầm của anh. Tôi khâm phục tài kể chuyện vui của anh. Khi tôi biết anh thì tôi chỉ là cô bé lớp nhất (Lớp 5) nên cứ vô tư mà chạy theo bên anh, bên chị tôi để nghe hát, nghe kể chuyện hay cười đùa .
         Theo thời gian, tôi là Nữ sinh Nữ Trung Học Qui Nhơn. Dạo đó lớp Đệ Thất là đã phải mặc áo dài trắng đi học. Tôi lại cao nên trông tôi ra dáng thế thôi. Chứ tôi chỉ là một cô bé nghịch ngợm. Hồi nhỏ, ở nhà chỉ có ba chị em gái thì tôi là hiếu động nhất. Thích hát những bản nhạc vui của ban AVT như bài Em tập vespa, Chúc xuân… hay thích nghe những điệu nhạc Twist mới thịnh hành như bài Let’s twist again… còn theo mấy anh ở sát nhà như anh Huyên, anh Triền…hát “chế” mấy bản nhạc vui vui. Có khi chạy ra phía sau nhà, sát bên nhà anh Sanh để hái trứng cá hay khoèo keo…Ba má tôi la hoài vì cái tội con gái mà nghịch ngợm!?
         Không hiểu sao? Lúc nhỏ tôi thích bỏ dép đi chân đất. Nhà tôi rất dài, hai mặt đường. Tôi thường chạy từ phía nhà sau ra nhà trước ra đến ngoài đường Tăng Bạt Hổ(chạy chứ không đi) . Rồi không hiểu như thế nào mà có hôm tôi đâm sầm vào anh Thái đang đứng làm gì đó ở trước hiên nhà tôi? Thế là tôi mất hồn dừng lại “cười trừ” rồi bẽn lẽn quay vào trong nhà trốn biệt! Tôi đã bắt đầu biết “mắc cỡ” biết “e ngại”. Thế rồi không biết anh ấy để ý tôi từ lúc nào? Tôi cũng chẳng rõ? mà đợi cho đến mùa Xuân năm tôi bước vào tuổi mười lăm thì làm thơ tặng tôi!
Tôi đọc đi, đọc lại bài thơ, đọc kỹ từng câu thơ anh viết, tôi cũng thấy bâng khuâng xen lẫn một chút “thẹn thùng”. Có lẽ tôi thẹn thùng vì đây là lần đầu tiên tôi nhận được những lời “thì thầm ngọt ngào” như thế. Tôi cất tấm thiệp vào một chỗ thật kỹ. Thỉnh thoảng chờ khi nào hai chị tôi đi học, tôi mới len lén đem ra đọc. Do đọc nhiều lần cho nên thuộc lòng bài thơ. Nhờ vậy mà bây giờ sau mấy chục năm mà tôi vẫn nhớ và viết lại vanh vách không sót một câu, một từ nào.
         Tuổi mười lăm của tôi với bài thơ tình đầu tiên ấy một thời xa thật là xa. Bây giờ xem lại thấy bài thơ ý tứ ngô nghê, vui vui làm sao?!
         Nhưng tuổi mười lăm của tôi chỉ là tuổi mộng mơ, vơ vẩn cùng trăng sao mây gió mà thôi. Tuổi của một cô bé mới bắt đầu lớn, chứ chẳng hiểu gì cả? Vì tôi vẫn cứ vô tư chạy nhảy và hồn nhiên đạp xe tung tăng trên phố:
         Mùa Xuân đến đạp xe trên phố, tóc xỏa vai mềm
         Mùa Xuân hái nụ hoa thơm ngát nở trên môi hồng.
         Mùa Xuân rất hiền lặng yên ngồi nghe tôi hát…(Lời tỏ tình của .Mùa Xuân).
         Hàng ngày đi học, lúc nào bên tôi cũng có các bạn Thanh Thủy và Ngọc Hiền. Tôi không bao giờ đi một mình. Từ xa tôi đã thấy anh đứng chờ ở bên đường. Chân tôi bắt đầu hơi líu ríu nhưng cố trấn tĩnh, tự nhiên đi ngang qua anh. Nhiều lần như thế, Ngọc Hiền phát hiện:
         -Nè, anh chàng kia hình như để ý một trong ba đứa mình.
         -Ừ, ngày nào cũng thấy anh ta đứng ở đó. Thủy nói.
         -Ừ. Tôi cũng ậm ự cho xong. May sao hai bạn của tôi cũng chẳng để ý thái độ của tôi.
         Thỉnh thoảng tan trường, từ trong sân trường Nữ Trung Học từng đàn học sinh áo dài trắng thướt tha bay bay trong gió. Tôi thấy anh ấy có mặt hay thấp thoáng đâu đó trong những nam sinh đứng trước cổng trường Nữ. Rồi sau đó trên con đường về lại thấy anh đi theo sau, đưa về đến ngõ nhà.
         Một lần nọ trên đường đi học, anh đến làm quen và chụp hình cho cả ba đứa. Tôi đứng giữa, Ngọc Hiền, Thanh Thủy đứng hai bên. Lâu ngày quá nên tấm hình thất lạc đâu mất chứ nếu còn xem lại lúc tôi ở tuổi mười lăm như thế nào nhỉ?
         Cũng năm đó, trường Nữ Trung Học của tôi tổ chức đi cắm trại. Trong lúc chúng tôi nhập trại và say sưa nghe cô Tôn Nữ Thanh Tùng đang công bố nội qui trại và hát những bài Tâm Ca của Phạm Duy:
         “…Ngồi gần ngồi gần nhau, vai sát vai nhau tựa đầu. Ngồi gần ngồi gần nhau, tay nắm tay cho thật lâu…”
         “…Kẻ thù ta đâu có phải là người, giết người đi thì ta ở với ai…”
Rồi không biết làm thế nào? mà anh lọt được vào trong trường. Đến đúng ngay lớp tôi để rồi anh là người cắm trại giúp. Thủy phát hiện:
         -R, H… ơi! Anh chàng theo ba đứa mình kìa!
         Tôi và Hiền nhìn, anh nhìn lại mỉm cười với chúng tôi. Sau khi cắm trại cho lớp tôi xong, anh tìm tôi và còn trao cho tôi mấy “lon” đồ hộp. Thế là từ đó Hiền, Thủy và các bạn tôi biết được, cứ trêu tôi. Tôi mắc cỡ vô cùng!
         Năm lớp chín, lớp của tôi có ra một đặc san. Chúng tôi chia nhau đi bán báo cho lớp. Tôi và một số bạn đến các trường để bán. Khi vào  trường Cường Để, chúng tôi đứa nào cũng “run” vì vào các lớp toàn là Nam. Bất ngờ tôi gặp anh trong một lớp học. Thế là anh kêu gọi các bạn của anh mua giúp. Hôm đó, chúng tôi bán gần hết. Khi chúng tôi đi qua lớp khác rồi mà anh vẫn còn chạy qua mua thêm nữa. Tôi thầm cám ơn anh.
         Từ đó tôi bắt đầu có thiện cảm đối với anh. Tức là gặp anh tôi bẽn lẽn cười cười nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó thôi vì tôi nhớ là hình như chưa bao giờ dám đứng lại nói chuyện với anh dù chỉ là một vài câu thăm hỏi.
         Ba má tôi rất khó. Vì nhà có ba cô con gái nên ngày nào cũng có những câu Nhật Tụng. Trong những câu đó tôi nhớ nhất là câu:
-Có con gái trong nhà như “hủ mắm” treo đầu giàn…
         Ba má tôi ra nghị quyết là: Đi học là không được có “bồ bịch” gì hết! Lúc nào học hành xong có nghề nghiệp hẳn hoi rồi thì sẽ tự do “yêu đương” không cấm đoán.
         Tính tôi thì nhát gan nên vâng theo lời ba má tuyệt đối. Nhưng tâm hồn thì khó kiểm soát được nên thỉnh thoảng cũng bỏ đi hoang, thoang thoáng bâng khuâng hay vu vơ buồn chút chút mộng mơ. Anh Thái thấy tôi rụt rè, ngô nghê, khờ khạo như “con nai vàng ngơ ngác …” nên cứ để “yên” cho tôi trong khung trời “hoa mộng của tuổi mười lăm”.
         Tuổi mười lăm của tôi như một bức tranh đẹp. Một bức tranh toàn những gam màu sáng với một vài nét chấm phá tươi tắn đan xen, pha thêm vào đó là những mảng màu hồng làm cho người nhìn thấy trẻ trung và dễ thương.

         Em bước vào tuổi mười lăm
         Bao mới lạ êm dần theo năm tháng
         Bao ước vọng và mộng mơ
Nhẹ nhàng như những vần thơ…
Em giã từ tuổi ngây thơ
Xao xuyến rộn trong lòng bao ước mơ
Em đến trường rao rực vui…(Tuổi mười lăm)

         Tôi hiền lành và có vẻ “con nít” cho nên anh ấy chẳng tiến mà cũng không lùi. Ngày qua ngày tôi vẫn thấy anh xuất hiện ở đâu đó. Hình như anh vẫn theo bên tôi, hướng về tôi và vẫn giữ một khoảng cách đã định sẵn. Sau này khi tôi học các lớp đệ nhị cấp rồi vào Sư Phạm Qui Nhơn, tôi vẫn thường gặp anh đâu đó trên con đường tôi đến trường. Lần nào gặp, tôi cũng thấy anh nhìn tôi và nở nụ cười tươi vui. Nhiều lúc tôi nghĩ, anh và tôi như hai đường thẳng song song tiến đều đặn bên nhau và chỉ gặp nhau ở vô định.
         Sau75 cho đến nay, tôi không bao giờ gặp lại anh nữa!

         Bây giờ Mùa Xuân lại về! Vạn vật như khởi sắc, như thay chiếc áo mới xinh đẹp tươi tắn. Khắp nơi nhạc Xuân vang vang làm lòng người nao nao rộn rã. Mỗi lần nghe lại bài hát Hoa Xuân, Tôi lại thấy Mùa Xuân tuổi mười lăm của tôi hiện về và hình ảnh anh với cây đàn Guitar, anh cất giọng hát trầm ấm vang lên nhẹ nhàng:
         “Xuân vừa về trên bãi cỏ non. Gió Xuân đưa lá vàng xuôi nguồn. Hoa cười cùng tia nắng vàng son. Lũ ong lên đường cánh tung tròn…”
         …Vẫn mong gặp lại anh một lần để cảm tạ người đã tặng bài thơ đầu tiên cho tuổi mười lăm của tôi.
         
Sài Gòn, tháng hai 2013.
Irene.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LY RƯỢU MỪNG XUÂN

                   Ngoài sân, hoa mai nở vàng báo hiệu mùa xuân đang đến!          Mùa xuân được xem là mùa khởi đầu. Mùa xuân khí...