Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013

GIẬN MÀ THƯƠNG


Irene. 

Buổi sáng, tôi thức dậy thật sớm! Hôm nay tôi có cuộc hẹn với một vài người bạn…
          Tôi mở cánh cửa phòng mình, bước ra lan can nhìn xuống đường. Sáng Chủ Nhật ở Đà Nẵng thật yên ắng. Sương vẫn chưa tan hết, màn đêm đang từ từ loãng ra nhường cho một ít màu xám sáng, dần hiện ra những đường nét mờ mờ của các ngôi nhà ở bên kia đường như những cái hộp vuông vức đứng yên bất động. Hàng cây sẫm màu im lìm như còn đang ngủ… con đường Hàn Thuyên như bị thu hẹp lại và sâu hun hút.
          Trời sáng dần, cảnh vật hiện ra rõ nét. Mấy cây sa kê với những chiếc lá to như bàn tay khổng lồ xòe rộng. Những cây lộc vừng vươn mình thức dậy, khoan khoái đung đưa nhè nhẹ. Những đóa hoa đỏ thấp thoáng sau những tán lá xanh của một cây nào đó…Một vài người đi tập thể dục nhẹ nhàng ngang qua… Tất cả cứ chầm chậm như chẳng cần chi vội...bình yên và thanh thản.
          Lần nào ra đây, tôi cũng bận bịu với con, với cháu nên chẳng có thì giờ thăm viếng và rồi lại chẳng dám mời ai đến nhà chơi vì sợ mình tiếp đón không chu đáo…Thế nhưng trước sự nhiệt tình của H.Tuấn của chị Đ.T nên tôi thu xếp mọi công việc, bằng bất cứ giá nào tôi cũng phải đến gặp mặt và hàn huyên…
          Trước những cuộc hội ngộ, bao giờ tôi cũng có những náo nức, đợi chờ, suy tư xen lẫn niềm vui.
          Khi chị Đ.T đến nhà chở tôi đi thì đã 8 giờ sáng. Rất đúng hẹn! Chị và tôi ở cùng một con đường, nhà chị ở bên dưới con dốc, nhà tôi ở trên con dốc cách nhau khoảng hai chục cái nhà.
          Sáng nay trời thật đẹp, không nắng cũng không mưa. Không khí mát mẻ dễ chịu. Chị chở tôi qua những con đường thông thoáng, rộng thênh thang. Hai chị em mới gặp lần đầu mà như đã thân quen, đúng là chỉ có ở “tình sư phạm”. Chị em ríu rít chuyện trò suốt trên đường cho tới khi đến lãnh địa Huế Xưa. Thật ra Huế Xưa, tôi đã đến đây một vài lần nhưng mỗi lần là một tâm trạng khác nhau và lần này tôi lại có cảm giác là lạ như mình mới đến đây lần đầu vậy?
          Tôi và chị bước qua cái cổng xưa như đi vào cửa ngọ môn. Lối đi lát gạch bát tràng, hai bên cây cối xanh tươi, nước chảy róc rách với những hòn non bộ như lạc vào một vườn thượng uyển của Lăng Tự Đức…Tôi định tìm một bàn nào đó ở một góc khuất để chị em tha hồ tâm sự nhưng chị bảo rằng lên lầu sẽ có không gian yên tĩnh hơn…
          -R. ơi!
          Tôi nhìn vào, bắt gặp nụ cười tươi vui của H.Tuấn, thì ra bạn ấy đã đến đây từ lúc nào vì li café cũng đã vơi vơi…Chìu theo ý chị, H.T đứng dậy theo chúng tôi lên gác, chọn một bàn sát cửa sổ ở tầng trên.
          Cả ba chúng tôi lại tíu tít chuyện trò. Như đã hứa, chị lấy ra tập thơ ghi sẵn câu tặng Hàn Diệu Phương và tôi. Chị lấy tiếp một quyển khác hí hoáy viết tặng Hiền Tuấn. Cầm tập thơ tôi thật sự xúc động! Tôi cũng đã được nhiều bạn bè thân quen tặng tập thơ nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên một người chị đồng môn mà tôi chỉ biết chị qua thơ, tôi rất thích thơ của chị vì hình như trong thơ chị,  tôi bắt gặp nỗi niềm của mình trong đó… Và giờ đây tôi lại được gặp thật sự con người của chị.
          Một nửa vàng trăng anh để lại
          Vẫn sáng trong em mãi đến giờ
          Một nửa hững hờ quên hẹn ước
          Cuối đời một nửa vẫn bơ vơ… (Nửa vầng trăng 1-Đ.T).

          Hiền Tuấn nhìn đồng hồ và nói với tôi:
          -Quá giờ hẹn rồi, sao không thấy người Bạn của nhị 6 xuất hiện?
          Thật ra, từ bé tôi đã không thích trò chơi “Mèo đuổi chuột”. Trong nhân vật chuột thì sợ người khác “bắt” lấy mình, còn trong vai mèo thì lại sợ phải “vồ” người khác. Tôi thích cứ vui chơi như vậy, cứ tưởng tượng, cứ tò mò, cứ vẻ chân dung… nhưng mong rằng đừng bao giờ gặp…

Thì ra tôi và H.T đến Huế Xưa sáng nay với hai tâm trạng khác nhau, H.T  Sau một thời gian làm thơ đối đáp qua lại… nhiều khi vui, có khi phấn khích, lúc lại bực mình, đôi khi cũng có một chút mất ăn, mất ngủ…rồi lại cùng Bạn của nhị 6 hẹn hò. Cho nên anh bạn của tôi ra Đà Nẵng từ sáng Thứ bảy bỏ cả cuộc Họp hội đồng nhà trường để sáng nay đến đây từ rất sớm.
          Tôi nhìn lại, thì ra  H.T sáng nay ăn mặc rất chỉnh chu, nai nịt gọn gàng và cả đôi giày sport mới kít nữa…trông bạn ấy trẻ trung.  Thì ra bạn tôi chuẩn bị cho một cuộc hội ngộ quan trọng này một cách ...
          Còn tôi, ra Đà Nẵng lần này ngoài việc riêng tư gia đình, tôi chỉ mong gặp chị Đ.T. Ngoài ra, tôi không quan tâm đến chuyện gặp gỡ…vì tôi nghĩ có “duyên” thì sẽ gặp thôi.
Thấy H.T cứ nhắc đi nhắc lại chuyện hẹn gặp…Chị Đ.T gọi cô bé tiếp viên:
          -Em xem dùm, có ai tên là Bạn của nhị 6…
          Tôi thì chẳng nghĩ gì cả vì các bạn chỉ hẹn hò trên mạng cho vui làm gì có…?!
          Một lát sau, cô bé đến bàn chúng tôi trả lời:
          -Dạ thưa, có một người đặt bàn tên Cô bạn của nhị 6…
          Tôi ngạc nhiên: “-Có thật à!”. Rồi dường như có một “sức cuốn hút nào đó?” làm dấy lên sự tò mò lôi tôi vào trong cái cuộc hẹn bí ẩn và lý thú này. Tôi nói vời H.T:
          -Tuấn xuống tầng dưới xem và hỏi quầy tiếp tân…
          H.T đi rồi, không biết chị Đ.T thế nào nhưng tôi lại nôn nao…
          -Có một bàn có một cái bảng ghi tên Cô bạn của nhị 6. H.T lên thang gác nói rồi vội vàng lấy máy chụp hình xuống gác.
          Một lát sau, bạn ấy đem lên cho chúng tôi xem hình chụp cái bàn có để cái bảng…Chị Đ.T nói:
          -Sao chị thấy giống như Điệp Viên 00…quá!
Tuấn lại xuống gác rồi lại lên:
-Mình vừa dặn ở quầy rằng, khi nào có Bạn của nhị 6 đến thì bảo rằng chúng mình đang ngồi ở trên gác.
Tôi nói với Tuấn:
-Theo Tuấn, Bạn của nhị 6 có đến không?
Không thấy bạn ấy trả lời. Tuấn lại đi xuống dưới nhà, ly café đen vẫn lặng yên chờ…còn tôi thì vẫn dõi theo…
          Hai người bạn của chị Đ.T đến. Chị B.H và Chị Th…thì ra các chị cũng một thời là giáo sinh Sư Phạm Qui Nhơn:
          -Phải đây là Irene không? chị B.H hỏi
          -Dạ phải, quay sang Tuấn tôi giới thiệu:
-Còn đây là H.Tuấn, TQD hay Th.Ân…
-Ồ, không ngờ chúng ta gặp nhau ở đây.
Các chị là khóa đàn chị nhưng trông các chị rất trẻ trung. Chị Đ.T thì rất nghệ sĩ và vui vẻ…Không có ranh giới về tuổi tác về xa lạ… các chị hỏi thăm nói chuyện một cách thân tình. Chúng tôi nói chuyện về thời giáo sinh, về ngôi trường, về cái Chứng chỉ Khả năng Sư phạm, về hệ đào tạo Cấp Bổ Túc ban thường xuyên 2 năm v.v…và v.v… Nói chuyện vui vẻ như thế, nhưng sao trong lòng tôi không xua tan mối bận lòng … H.T xin phép mọi người và lại xuống gác…
Các chị gọi món ăn sáng, chúng tôi ăn nhưng sao tôi chẳng thấy ngon, hình như có điều gì đó lởn vởn trong tâm trí tôi…
Hiền Tuấn lại lên theo sau là một thanh niên trẻ…Tôi đang thắc mắc định hỏi thì Tuấn bảo:
-Để cho em đây nói rõ hơn…
Cậu bé khoảng ngoài ba mươi tuổi. Vóc người to cao. Chiếc áo chemise trắng quần màu sậm. Mái tóc hơi quăn được hớt cao. Tôi chú ý đến cậu đó là nụ cười tươi pha một chút nói chuyện rất có duyên…
Cậu không ngồi xuống chiếc ghế Tuấn kéo mời mà đứng:
-Thưa các cô, các chú! Con xin giới thiệu, con là con của Bạn của nhị 6. Hôm nay ba má con có việc bận ở Huế không vào kịp nên ba má con bảo con đến thưa với các cô chú cho ba má con xin lỗi…
Chúng tôi chẳng ai nói một lời nào? Cậu bé lại nói:
-Ba má con tưởng rằng xong công việc sẽ về kịp nhưng không ngờ…sáng nay con đang ngủ, ba má con điện vào bảo con phải đến…nếu có điều gì đó thì liên lạc với ba má con sau. Mong các cô chú thông cảm.
Sau một vài phút ngỡ ngàng, tôi hỏi:
-Thế nhà ba má con ở đâu?
-Dạ, ở Đà Nẵng.
-Thế các cô chú muốn liên lạc với ba má con thì liên lạc ở địa chỉ nào?
-Dạ, điều này con không nghe ba má con nói đến chỉ bảo con đến xin lỗi…
-Thế cho cô số phone?
-Dạ con không nghe ba má con nói điều này.
Thấy tôi hỏi tới tấp, chị Đ.T cản tôi:
-Thôi em…
Tôi lại hỏi:
-Ba má con có còn đi dạy không?
-Dạ ba má con học trường sư phạm Qui Nhơn…
 Cậu bé trả lời không ăn nhập gì? Rồi hình như nhớ sực ra, cậu nói:
-Dạ, trước đây ba má con có đi dạy nhưng nay chuyển sang kinh doanh…
Lần này thì Hiền Tuấn nhắc tôi:
-Hỏi cũng không được gì… Nghe đến đó cậu bé liền nói:
-Dạ, con rất giống ba con, các cô chú nhìn con là nhận ra ba con liền.
-Nhưng con phải biết, cô từ Sài Gòn ra đây, còn chú đây từ Quảng Ngãi vào từ hôm qua, các cô đây thì ở Đà Nẵng… đến đây mong gặp ba má …
Nghe tôi nói thế, cậu bé cười rất thân thiện:
-Các cô chú từ xa đến như thế này mà ba má cháu lỡ hẹn thì thật là không phải! Cháu xin …
-Thôi, không sao đâu? Vừa nói H.T vói lấy cái máy chụp hình, nhờ cô bé tiếp viên …
Cậu bé đứng dậy tươi cười chụp hình lưu niệm.
-Một lần nữa cho ba má con xin lỗi! Và con xin phép các cô chú con về.
Cậu bé bước xuống thang gác…chúng tôi ngồi lặng yên chẳng ai bình luận thêm một điều gì?!
Rồi cũng phải ra về, Khi gọi tính tiền thì tiếp viên nói:
-Dạ thưa, người có tên Bạn của nhị 6 tính tiền rồi!
Tất cả cùng bật lên:
-Ồ!!!
Chúng tôi chia tay nhau, chẳng ai nói với ai một điều gì về sự việc mới xảy ra.
Tự nhiên trong lòng tôi dâng lên một nỗi giận cho một cuộc hội ngộ không thành, mặc dầu tôi không phải là người chờ đợi. Nhưng rồi lại chẳng trách được? Và lại chuyển sang thương cho cách xử sự có tình…
Trên đường về, chắc thấy tôi hơi suy nghĩ nên chị Đ.T nói với tôi:
-Theo chị nghĩ, không gặp có khi lại hay đó em ạ!
Riêng tôi, thì tôi muốn tiếp nối bài họa của Thanh Bình về phần tả tính cách…để hoàn chỉnh một bài văn về tả người.
Nhưng lại sợ các bạn sẽ đoán ra?! Thôi thì cứ như thế để trang mạng thêm phần hấp dẫn!  

Máy bay chạy dài theo phi đạo rồi cất cánh bay lên. Qua khung cửa, Thành phố Đà Nẵng mỗi lúc một nhỏ dần, và rồi chỉ thấy hàng ngàn chấm li ti của những ngọn đèn đêm. Lần nào rời Đà Nẵng, tôi mang theo hình ảnh xuôi ngược của những cây cầu bắc qua Sông Hàn, những mái nhà, những con đường bên hàng cây xanh tươi và những người thân yêu của tôi. Nhưng lần này ra đi, tôi lại mang theo cả những giận hờn mà xen vào những nỗi thương cảm vu vơ…Có một điều gì mâu thuẩn trong tôi, ngóng chờ nhưng không mong gặp. Gần gũi mà lại cách xa. Hiện hữu hóa ra vô hình. Giận mà lại thương…Dù gì bạn ấy cũng nợ chúng tôi một lần hẹn. Tôi xin mượn những câu thơ của chị ĐT:
Tình nợ tình dang dở
Thiên thu còn nợ nhau.
Tôi nhắm mắt lại và quên đi…
Đà Nẵng, tháng tư
Irene.

Thứ Năm, 28 tháng 2, 2013

MÙA XUÂN VÀ TUỔI TRẺ

        Xuân về! Cây đâm chồi nẩy lộc, hoa đua nhau khoe sắc, vạn vật như hồi sinh, người người như trẻ lại. Trẻ em vui mừng hớn hở, thanh niên nam nữ phơi phới xuân thì, người già trở lại tuổi thanh xuân…trong không khí xuân tươi, tôi bồi hồi nhớ lại một thời tuổi trẻ của mình.
 “Xuân sáu mươi nhớ xuân mười lăm”.
Mùa Xuân năm đó, tôi bước vào tuổi mười lăm. Tôi không nhớ mình bước vào tuổi mười lăm như thế nào? Nhưng có một điều chắc chắn rằng khoảng thời gian ở lứa tuổi này với tôi là rất đẹp và thơ mộng. Tuổi mười lăm của tôi vô tư, trong trèo, hồn nhiên êm đềm bên gia đình, ngày ngày cắp sách đến trường, vui chơi cùng bạn bè.
         Người ta thường nói “con gái có thì…” bây giờ thì tôi thấy rất đúng. Có lẽ trong suốt cuộc đời tôi thì năm tôi tròn mười lăm tuổi là tôi đẹp nhất (So với tôi thôi nhé!). Vì dạo đó tôi đang học trường Nữ Trung Học Qui Nhơn, vào mỗi giờ ra chơi tôi thường thấy các chị ở các lớp trên, qua lớp tôi chỉ trỏ nhìn tôi. Lúc đó tôi cũng chẳng hiểu các chị nói gì nhưng rồi một hôm, nhà trường bảo tôi xuống văn phòng nhà trường gặp cô Tùng. Cô nói: Nghe các em ở các lớp bảo em xinh, có thể đóng một vai trong cảnh hóa trang văn nghệ của nhà trường. Cô giao cho tôi đóng vai tiếp viên hàng không. Thú thật tôi sợ lắm! Tôi rất nhát! May sao khi thử áo dài thì tôi không mặc vửa một cái áo nào… vì cơ thể tuổi mười lăm của tôi chưa phát triển đầy đủ ra dáng một cô thiếu nữ đúng nghĩa…
         Thế nhưng, tuổi mười lăm là lứa tuổi thần tiên. Tôi đã bắt đầu biết soi gương, biết làm duyên, biết bâng khuâng nhìn ngắm trời mây, biết xao xuyến khi có làn gió thoảng đến, biết rộn rã khi hoa Xuân khoe sắc và biết rung động trước những lá thư đầu tiên…
         Ôi chao lứa tuổi mười lăm
         Biết làm duyên chút âm thầm trước gương…(Trầm Thiên Thu).
         Tuổi mười lăm, hàng ngày đi học hay tan trường về, thỉnh thoảng cũng có một ai đó bám theo sau như “kiểu” Ngày Xưa Hoàng Thị.
“…Em tan trường về, mưa bay mờ mờ, anh trao vội vàng chùm hoa mới nở…”
 Trong lòng tôi thoáng dậy lên một chút bối rối.
         Rồi một hôm, vào buổi sáng Chủ nhật, trời trong xanh, nắng đẹp, chim chóc ca vang đón chào ngày xuân sắp gần. Những ngày cuối năm lòng ai cũng rộn ràng vì sắp đến Tết. Tâm trạng tôi lại nôn nao vì chỉ còn vài ngày nữa thôi là tôi đã bước đến ngưỡng cửa của tuổi mười lăm.
         -Dì ơi! Có ai hỏi dì? Thằng cháu bước vào phòng nói với tôi.
         -Ai vậy?
         -…
         Tôi vội vàng tung chăn bật dậy, chạy ào xuống lầu ra phòng khách. Tôi sựng người lại! Thế mà tôi cứ nghĩ đứa bạn nào đến mượn vở hay… Không ngờ! Người tìm gặp tôi là anh Thái!?
         Lúc này, tự dưng tôi lúng túng chẳng biết phải làm sao? Tay chân thì thừa thải. Tim đập rộn ràng. Tôi đứng bất động! Chẳng biết nói gì? Sau này tôi cố nhớ lại nhưng cũng chẳng nhớ rõ anh ấy nói gì? Chỉ biết rằng anh trao cho tôi một cái thiệp Xuân.
         Anh ấy về rồi! Tôi chạy ù lên lầu. Soi gương thấy tóc mình rối bù, mặt mày xấu xí, áo quần nhăn nhó lại còn đi chân đất nữa chứ!!! Tôi “quê” quá trời! Thôi kệ! Tôi vội mở tấm thiệp ra xem. Đó là một tấm thiệp tự tay anh làm. Bên ngoài, hình vẽ một thiếu nữ mặc áo dài đứng bên nhánh mai…lật vào bên trong không phải lời chúc Xuân mà là một bài thơ:
       
         Nói với tuổi mười lăm.
Em nhỏ nhắn trông em xinh xinh lạ.
         Em vô tư, mơ mộng với cuộc đời.
         Em luôn cười, luôn nói đến chuyện vui,
         Em hay giận hay hờn hay làm nũng.

         Anh thích nhìn làm cho em lúng túng
         Anh khen em khen cái tính thật thà
         Anh thương em không có tật nói ngoa
         Anh yêu mến yêu bước đi tha thướt.
       
         Với tà áo nàng nữ sinh trong trắng
         Với tâm hồn con gái tuổi mười lăm
         Với nỗi buồn ấp ủ kín trong lòng
         Với hiện tại tim anh, em chế ngự.
       
         Có những lúc anh nhìn em cười nụ
         Có những khi nghe em hát ngọt ngào
         Có nhiều lần anh nằm mộng chiêm bao
         Có  hai đứa chúng mình chung lối bước.
                                             Trần Ngọc Thái.
Thú thật tôi không biết bài thơ có hay không? nhưng lời thơ đã làm cho tôi một cảm xúc khó tả. Tôi không biết dùng thêm từ nào để diễn tả tâm trạng của mình lúc bấy giờ. Tâm trạng của lứa tuổi chưa đủ lớn và cũng chẳng phải bé, lần đầu tiên nhận được một bài thơ của một người khác phái tặng mình. Hình như nó lâng lâng làm sao ấy?!
         Anh Thái học ở trường Trung Học Cường Để, trên tôi hai, ba lớp gì đó. Anh ấy là bạn với chị kề tôi. Dạo trước hai người sinh hoạt ở trong Ban Văn Nghệ Thiếu Nhi của thầy Như Vinh-Nguyễn Văn Xứng. Cứ vào chiều thứ bảy mỗi tuần anh Thái thường đến nhà rủ chị tôi cùng đi thu âm ở đài Phát Thanh Qui Nhơn. Có lúc thì đến nhà tôi anh và chị tôi tập hát. Những lúc như thế, tôi thường theo đứng bên cạnh để nghe anh chị tập dợt. Những bài hát tuổi thiếu nhi ấy đã nhẹ nhàng đi vào tâm hồn tuổi thơ tôi một cách êm đềm.
         Ông tiên vui, ông có cái râu dài. Đêm ông về nằm yên trên đỉnh mây. Ông tiên vui, ông thường hay nói đến. Chốn Thiên Đình không có tháng ngày trôi….(Ông Tiên Vui-Trịnh Công Sơn).
         Hay:
         Còn chi thú bằng vào chiều mưa xếp thuyền. Ngồi bên hiên cùng chờ mong nước lớn. Rồi buông những thuyền hồng, vàng, xanh, tím huyền. Thuyền mang đi mộng đẹp thắm tâm hồn…(Chiều Mưa        Thả Thuyền).
         Anh Thái người Bắc. Anh nói chuyện nghe ấm và nhẹ. Tôi rất ngưỡng mộ giọng hát trầm trầm của anh. Tôi khâm phục tài kể chuyện vui của anh. Khi tôi biết anh thì tôi chỉ là cô bé lớp nhất (Lớp 5) nên cứ vô tư mà chạy theo bên anh, bên chị tôi để nghe hát, nghe kể chuyện hay cười đùa .
         Theo thời gian, tôi là Nữ sinh Nữ Trung Học Qui Nhơn. Dạo đó lớp Đệ Thất là đã phải mặc áo dài trắng đi học. Tôi lại cao nên trông tôi ra dáng thế thôi. Chứ tôi chỉ là một cô bé nghịch ngợm. Hồi nhỏ, ở nhà chỉ có ba chị em gái thì tôi là hiếu động nhất. Thích hát những bản nhạc vui của ban AVT như bài Em tập vespa, Chúc xuân… hay thích nghe những điệu nhạc Twist mới thịnh hành như bài Let’s twist again… còn theo mấy anh ở sát nhà như anh Huyên, anh Triền…hát “chế” mấy bản nhạc vui vui. Có khi chạy ra phía sau nhà, sát bên nhà anh Sanh để hái trứng cá hay khoèo keo…Ba má tôi la hoài vì cái tội con gái mà nghịch ngợm!?
         Không hiểu sao? Lúc nhỏ tôi thích bỏ dép đi chân đất. Nhà tôi rất dài, hai mặt đường. Tôi thường chạy từ phía nhà sau ra nhà trước ra đến ngoài đường Tăng Bạt Hổ(chạy chứ không đi) . Rồi không hiểu như thế nào mà có hôm tôi đâm sầm vào anh Thái đang đứng làm gì đó ở trước hiên nhà tôi? Thế là tôi mất hồn dừng lại “cười trừ” rồi bẽn lẽn quay vào trong nhà trốn biệt! Tôi đã bắt đầu biết “mắc cỡ” biết “e ngại”. Thế rồi không biết anh ấy để ý tôi từ lúc nào? Tôi cũng chẳng rõ? mà đợi cho đến mùa Xuân năm tôi bước vào tuổi mười lăm thì làm thơ tặng tôi!
Tôi đọc đi, đọc lại bài thơ, đọc kỹ từng câu thơ anh viết, tôi cũng thấy bâng khuâng xen lẫn một chút “thẹn thùng”. Có lẽ tôi thẹn thùng vì đây là lần đầu tiên tôi nhận được những lời “thì thầm ngọt ngào” như thế. Tôi cất tấm thiệp vào một chỗ thật kỹ. Thỉnh thoảng chờ khi nào hai chị tôi đi học, tôi mới len lén đem ra đọc. Do đọc nhiều lần cho nên thuộc lòng bài thơ. Nhờ vậy mà bây giờ sau mấy chục năm mà tôi vẫn nhớ và viết lại vanh vách không sót một câu, một từ nào.
         Tuổi mười lăm của tôi với bài thơ tình đầu tiên ấy một thời xa thật là xa. Bây giờ xem lại thấy bài thơ ý tứ ngô nghê, vui vui làm sao?!
         Nhưng tuổi mười lăm của tôi chỉ là tuổi mộng mơ, vơ vẩn cùng trăng sao mây gió mà thôi. Tuổi của một cô bé mới bắt đầu lớn, chứ chẳng hiểu gì cả? Vì tôi vẫn cứ vô tư chạy nhảy và hồn nhiên đạp xe tung tăng trên phố:
         Mùa Xuân đến đạp xe trên phố, tóc xỏa vai mềm
         Mùa Xuân hái nụ hoa thơm ngát nở trên môi hồng.
         Mùa Xuân rất hiền lặng yên ngồi nghe tôi hát…(Lời tỏ tình của .Mùa Xuân).
         Hàng ngày đi học, lúc nào bên tôi cũng có các bạn Thanh Thủy và Ngọc Hiền. Tôi không bao giờ đi một mình. Từ xa tôi đã thấy anh đứng chờ ở bên đường. Chân tôi bắt đầu hơi líu ríu nhưng cố trấn tĩnh, tự nhiên đi ngang qua anh. Nhiều lần như thế, Ngọc Hiền phát hiện:
         -Nè, anh chàng kia hình như để ý một trong ba đứa mình.
         -Ừ, ngày nào cũng thấy anh ta đứng ở đó. Thủy nói.
         -Ừ. Tôi cũng ậm ự cho xong. May sao hai bạn của tôi cũng chẳng để ý thái độ của tôi.
         Thỉnh thoảng tan trường, từ trong sân trường Nữ Trung Học từng đàn học sinh áo dài trắng thướt tha bay bay trong gió. Tôi thấy anh ấy có mặt hay thấp thoáng đâu đó trong những nam sinh đứng trước cổng trường Nữ. Rồi sau đó trên con đường về lại thấy anh đi theo sau, đưa về đến ngõ nhà.
         Một lần nọ trên đường đi học, anh đến làm quen và chụp hình cho cả ba đứa. Tôi đứng giữa, Ngọc Hiền, Thanh Thủy đứng hai bên. Lâu ngày quá nên tấm hình thất lạc đâu mất chứ nếu còn xem lại lúc tôi ở tuổi mười lăm như thế nào nhỉ?
         Cũng năm đó, trường Nữ Trung Học của tôi tổ chức đi cắm trại. Trong lúc chúng tôi nhập trại và say sưa nghe cô Tôn Nữ Thanh Tùng đang công bố nội qui trại và hát những bài Tâm Ca của Phạm Duy:
         “…Ngồi gần ngồi gần nhau, vai sát vai nhau tựa đầu. Ngồi gần ngồi gần nhau, tay nắm tay cho thật lâu…”
         “…Kẻ thù ta đâu có phải là người, giết người đi thì ta ở với ai…”
Rồi không biết làm thế nào? mà anh lọt được vào trong trường. Đến đúng ngay lớp tôi để rồi anh là người cắm trại giúp. Thủy phát hiện:
         -R, H… ơi! Anh chàng theo ba đứa mình kìa!
         Tôi và Hiền nhìn, anh nhìn lại mỉm cười với chúng tôi. Sau khi cắm trại cho lớp tôi xong, anh tìm tôi và còn trao cho tôi mấy “lon” đồ hộp. Thế là từ đó Hiền, Thủy và các bạn tôi biết được, cứ trêu tôi. Tôi mắc cỡ vô cùng!
         Năm lớp chín, lớp của tôi có ra một đặc san. Chúng tôi chia nhau đi bán báo cho lớp. Tôi và một số bạn đến các trường để bán. Khi vào  trường Cường Để, chúng tôi đứa nào cũng “run” vì vào các lớp toàn là Nam. Bất ngờ tôi gặp anh trong một lớp học. Thế là anh kêu gọi các bạn của anh mua giúp. Hôm đó, chúng tôi bán gần hết. Khi chúng tôi đi qua lớp khác rồi mà anh vẫn còn chạy qua mua thêm nữa. Tôi thầm cám ơn anh.
         Từ đó tôi bắt đầu có thiện cảm đối với anh. Tức là gặp anh tôi bẽn lẽn cười cười nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó thôi vì tôi nhớ là hình như chưa bao giờ dám đứng lại nói chuyện với anh dù chỉ là một vài câu thăm hỏi.
         Ba má tôi rất khó. Vì nhà có ba cô con gái nên ngày nào cũng có những câu Nhật Tụng. Trong những câu đó tôi nhớ nhất là câu:
-Có con gái trong nhà như “hủ mắm” treo đầu giàn…
         Ba má tôi ra nghị quyết là: Đi học là không được có “bồ bịch” gì hết! Lúc nào học hành xong có nghề nghiệp hẳn hoi rồi thì sẽ tự do “yêu đương” không cấm đoán.
         Tính tôi thì nhát gan nên vâng theo lời ba má tuyệt đối. Nhưng tâm hồn thì khó kiểm soát được nên thỉnh thoảng cũng bỏ đi hoang, thoang thoáng bâng khuâng hay vu vơ buồn chút chút mộng mơ. Anh Thái thấy tôi rụt rè, ngô nghê, khờ khạo như “con nai vàng ngơ ngác …” nên cứ để “yên” cho tôi trong khung trời “hoa mộng của tuổi mười lăm”.
         Tuổi mười lăm của tôi như một bức tranh đẹp. Một bức tranh toàn những gam màu sáng với một vài nét chấm phá tươi tắn đan xen, pha thêm vào đó là những mảng màu hồng làm cho người nhìn thấy trẻ trung và dễ thương.

         Em bước vào tuổi mười lăm
         Bao mới lạ êm dần theo năm tháng
         Bao ước vọng và mộng mơ
Nhẹ nhàng như những vần thơ…
Em giã từ tuổi ngây thơ
Xao xuyến rộn trong lòng bao ước mơ
Em đến trường rao rực vui…(Tuổi mười lăm)

         Tôi hiền lành và có vẻ “con nít” cho nên anh ấy chẳng tiến mà cũng không lùi. Ngày qua ngày tôi vẫn thấy anh xuất hiện ở đâu đó. Hình như anh vẫn theo bên tôi, hướng về tôi và vẫn giữ một khoảng cách đã định sẵn. Sau này khi tôi học các lớp đệ nhị cấp rồi vào Sư Phạm Qui Nhơn, tôi vẫn thường gặp anh đâu đó trên con đường tôi đến trường. Lần nào gặp, tôi cũng thấy anh nhìn tôi và nở nụ cười tươi vui. Nhiều lúc tôi nghĩ, anh và tôi như hai đường thẳng song song tiến đều đặn bên nhau và chỉ gặp nhau ở vô định.
         Sau75 cho đến nay, tôi không bao giờ gặp lại anh nữa!

         Bây giờ Mùa Xuân lại về! Vạn vật như khởi sắc, như thay chiếc áo mới xinh đẹp tươi tắn. Khắp nơi nhạc Xuân vang vang làm lòng người nao nao rộn rã. Mỗi lần nghe lại bài hát Hoa Xuân, Tôi lại thấy Mùa Xuân tuổi mười lăm của tôi hiện về và hình ảnh anh với cây đàn Guitar, anh cất giọng hát trầm ấm vang lên nhẹ nhàng:
         “Xuân vừa về trên bãi cỏ non. Gió Xuân đưa lá vàng xuôi nguồn. Hoa cười cùng tia nắng vàng son. Lũ ong lên đường cánh tung tròn…”
         …Vẫn mong gặp lại anh một lần để cảm tạ người đã tặng bài thơ đầu tiên cho tuổi mười lăm của tôi.
         
Sài Gòn, tháng hai 2013.
Irene.

LY RƯỢU MỪNG XUÂN

                   Ngoài sân, hoa mai nở vàng báo hiệu mùa xuân đang đến!          Mùa xuân được xem là mùa khởi đầu. Mùa xuân khí...