Irene.
Buổi sáng, tôi thức dậy thật sớm! Hôm nay tôi có cuộc hẹn với một vài người bạn…
Thì ra tôi và H.T đến Huế Xưa sáng nay với hai tâm trạng khác nhau, H.T Sau một thời gian làm thơ đối đáp qua lại… nhiều khi vui, có khi phấn khích, lúc lại bực mình, đôi khi cũng có một chút mất ăn, mất ngủ…rồi lại cùng Bạn của nhị 6 hẹn hò. Cho nên anh bạn của tôi ra Đà Nẵng từ sáng Thứ bảy bỏ cả cuộc Họp hội đồng nhà trường để sáng nay đến đây từ rất sớm.
Tôi mở cánh cửa phòng mình, bước ra lan can nhìn xuống đường. Sáng Chủ Nhật ở Đà Nẵng thật yên ắng. Sương vẫn chưa tan hết, màn đêm đang từ từ loãng ra nhường cho một ít màu xám sáng, dần hiện ra những đường nét mờ mờ của các ngôi nhà ở bên kia đường như những cái hộp vuông vức đứng yên bất động. Hàng cây sẫm màu im lìm như còn đang ngủ… con đường Hàn Thuyên như bị thu hẹp lại và sâu hun hút.
Trời sáng dần, cảnh vật hiện ra rõ nét. Mấy cây sa kê với những chiếc lá to như bàn tay khổng lồ xòe rộng. Những cây lộc vừng vươn mình thức dậy, khoan khoái đung đưa nhè nhẹ. Những đóa hoa đỏ thấp thoáng sau những tán lá xanh của một cây nào đó…Một vài người đi tập thể dục nhẹ nhàng ngang qua… Tất cả cứ chầm chậm như chẳng cần chi vội...bình yên và thanh thản.
Lần nào ra đây, tôi cũng bận bịu với con, với cháu nên chẳng có thì giờ thăm viếng và rồi lại chẳng dám mời ai đến nhà chơi vì sợ mình tiếp đón không chu đáo…Thế nhưng trước sự nhiệt tình của H.Tuấn của chị Đ.T nên tôi thu xếp mọi công việc, bằng bất cứ giá nào tôi cũng phải đến gặp mặt và hàn huyên…
Trước những cuộc hội ngộ, bao giờ tôi cũng có những náo nức, đợi chờ, suy tư xen lẫn niềm vui.
Khi chị Đ.T đến nhà chở tôi đi thì đã 8 giờ sáng. Rất đúng hẹn! Chị và tôi ở cùng một con đường, nhà chị ở bên dưới con dốc, nhà tôi ở trên con dốc cách nhau khoảng hai chục cái nhà.
Sáng nay trời thật đẹp, không nắng cũng không mưa. Không khí mát mẻ dễ chịu. Chị chở tôi qua những con đường thông thoáng, rộng thênh thang. Hai chị em mới gặp lần đầu mà như đã thân quen, đúng là chỉ có ở “tình sư phạm”. Chị em ríu rít chuyện trò suốt trên đường cho tới khi đến lãnh địa Huế Xưa. Thật ra Huế Xưa, tôi đã đến đây một vài lần nhưng mỗi lần là một tâm trạng khác nhau và lần này tôi lại có cảm giác là lạ như mình mới đến đây lần đầu vậy?
Tôi và chị bước qua cái cổng xưa như đi vào cửa ngọ môn. Lối đi lát gạch bát tràng, hai bên cây cối xanh tươi, nước chảy róc rách với những hòn non bộ như lạc vào một vườn thượng uyển của Lăng Tự Đức…Tôi định tìm một bàn nào đó ở một góc khuất để chị em tha hồ tâm sự nhưng chị bảo rằng lên lầu sẽ có không gian yên tĩnh hơn…
-R. ơi!
Tôi nhìn vào, bắt gặp nụ cười tươi vui của H.Tuấn, thì ra bạn ấy đã đến đây từ lúc nào vì li café cũng đã vơi vơi…Chìu theo ý chị, H.T đứng dậy theo chúng tôi lên gác, chọn một bàn sát cửa sổ ở tầng trên.
Cả ba chúng tôi lại tíu tít chuyện trò. Như đã hứa, chị lấy ra tập thơ ghi sẵn câu tặng Hàn Diệu Phương và tôi. Chị lấy tiếp một quyển khác hí hoáy viết tặng Hiền Tuấn. Cầm tập thơ tôi thật sự xúc động! Tôi cũng đã được nhiều bạn bè thân quen tặng tập thơ nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên một người chị đồng môn mà tôi chỉ biết chị qua thơ, tôi rất thích thơ của chị vì hình như trong thơ chị, tôi bắt gặp nỗi niềm của mình trong đó… Và giờ đây tôi lại được gặp thật sự con người của chị.
Một nửa vàng trăng anh để lại
Vẫn sáng trong em mãi đến giờ
Một nửa hững hờ quên hẹn ước
Cuối đời một nửa vẫn bơ vơ… (Nửa vầng trăng 1-Đ.T).
Hiền Tuấn nhìn đồng hồ và nói với tôi:
-Quá giờ hẹn rồi, sao không thấy người Bạn của nhị 6 xuất hiện?
Thật ra, từ bé tôi đã không thích trò chơi “Mèo đuổi chuột”. Trong nhân vật chuột thì sợ người khác “bắt” lấy mình, còn trong vai mèo thì lại sợ phải “vồ” người khác. Tôi thích cứ vui chơi như vậy, cứ tưởng tượng, cứ tò mò, cứ vẻ chân dung… nhưng mong rằng đừng bao giờ gặp…
Tôi nhìn lại, thì ra H.T sáng nay ăn mặc rất chỉnh chu, nai nịt gọn gàng và cả đôi giày sport mới kít nữa…trông bạn ấy trẻ trung. Thì ra bạn tôi chuẩn bị cho một cuộc hội ngộ quan trọng này một cách ...
Còn tôi, ra Đà Nẵng lần này ngoài việc riêng tư gia đình, tôi chỉ mong gặp chị Đ.T. Ngoài ra, tôi không quan tâm đến chuyện gặp gỡ…vì tôi nghĩ có “duyên” thì sẽ gặp thôi.
Thấy H.T cứ nhắc đi nhắc lại chuyện hẹn gặp…Chị Đ.T gọi cô bé tiếp viên:
-Em xem dùm, có ai tên là Bạn của nhị 6…
Tôi thì chẳng nghĩ gì cả vì các bạn chỉ hẹn hò trên mạng cho vui làm gì có…?!
Một lát sau, cô bé đến bàn chúng tôi trả lời:
-Dạ thưa, có một người đặt bàn tên Cô bạn của nhị 6…
Tôi ngạc nhiên: “-Có thật à!”. Rồi dường như có một “sức cuốn hút nào đó?” làm dấy lên sự tò mò lôi tôi vào trong cái cuộc hẹn bí ẩn và lý thú này. Tôi nói vời H.T:
-Tuấn xuống tầng dưới xem và hỏi quầy tiếp tân…
H.T đi rồi, không biết chị Đ.T thế nào nhưng tôi lại nôn nao…
-Có một bàn có một cái bảng ghi tên Cô bạn của nhị 6. H.T lên thang gác nói rồi vội vàng lấy máy chụp hình xuống gác.
Một lát sau, bạn ấy đem lên cho chúng tôi xem hình chụp cái bàn có để cái bảng…Chị Đ.T nói:
-Sao chị thấy giống như Điệp Viên 00…quá!
Tuấn lại xuống gác rồi lại lên:
-Mình vừa dặn ở quầy rằng, khi nào có Bạn của nhị 6 đến thì bảo rằng chúng mình đang ngồi ở trên gác.
Tôi nói với Tuấn:
-Theo Tuấn, Bạn của nhị 6 có đến không?
Không thấy bạn ấy trả lời. Tuấn lại đi xuống dưới nhà, ly café đen vẫn lặng yên chờ…còn tôi thì vẫn dõi theo…
Hai người bạn của chị Đ.T đến. Chị B.H và Chị Th…thì ra các chị cũng một thời là giáo sinh Sư Phạm Qui Nhơn:
-Phải đây là Irene không? chị B.H hỏi
-Dạ phải, quay sang Tuấn tôi giới thiệu:
-Còn đây là H.Tuấn, TQD hay Th.Ân…
-Ồ, không ngờ chúng ta gặp nhau ở đây.
Các chị là khóa đàn chị nhưng trông các chị rất trẻ trung. Chị Đ.T thì rất nghệ sĩ và vui vẻ…Không có ranh giới về tuổi tác về xa lạ… các chị hỏi thăm nói chuyện một cách thân tình. Chúng tôi nói chuyện về thời giáo sinh, về ngôi trường, về cái Chứng chỉ Khả năng Sư phạm, về hệ đào tạo Cấp Bổ Túc ban thường xuyên 2 năm v.v…và v.v… Nói chuyện vui vẻ như thế, nhưng sao trong lòng tôi không xua tan mối bận lòng … H.T xin phép mọi người và lại xuống gác…
Các chị gọi món ăn sáng, chúng tôi ăn nhưng sao tôi chẳng thấy ngon, hình như có điều gì đó lởn vởn trong tâm trí tôi…
Hiền Tuấn lại lên theo sau là một thanh niên trẻ…Tôi đang thắc mắc định hỏi thì Tuấn bảo:
-Để cho em đây nói rõ hơn…
Cậu bé khoảng ngoài ba mươi tuổi. Vóc người to cao. Chiếc áo chemise trắng quần màu sậm. Mái tóc hơi quăn được hớt cao. Tôi chú ý đến cậu đó là nụ cười tươi pha một chút nói chuyện rất có duyên…
Cậu không ngồi xuống chiếc ghế Tuấn kéo mời mà đứng:
-Thưa các cô, các chú! Con xin giới thiệu, con là con của Bạn của nhị 6. Hôm nay ba má con có việc bận ở Huế không vào kịp nên ba má con bảo con đến thưa với các cô chú cho ba má con xin lỗi…
Chúng tôi chẳng ai nói một lời nào? Cậu bé lại nói:
-Ba má con tưởng rằng xong công việc sẽ về kịp nhưng không ngờ…sáng nay con đang ngủ, ba má con điện vào bảo con phải đến…nếu có điều gì đó thì liên lạc với ba má con sau. Mong các cô chú thông cảm.
Sau một vài phút ngỡ ngàng, tôi hỏi:
-Thế nhà ba má con ở đâu?
-Dạ, ở Đà Nẵng.
-Thế các cô chú muốn liên lạc với ba má con thì liên lạc ở địa chỉ nào?
-Dạ, điều này con không nghe ba má con nói đến chỉ bảo con đến xin lỗi…
-Thế cho cô số phone?
-Dạ con không nghe ba má con nói điều này.
Thấy tôi hỏi tới tấp, chị Đ.T cản tôi:
-Thôi em…
Tôi lại hỏi:
-Ba má con có còn đi dạy không?
-Dạ ba má con học trường sư phạm Qui Nhơn…
Cậu bé trả lời không ăn nhập gì? Rồi hình như nhớ sực ra, cậu nói:
-Dạ, trước đây ba má con có đi dạy nhưng nay chuyển sang kinh doanh…
Lần này thì Hiền Tuấn nhắc tôi:
-Hỏi cũng không được gì… Nghe đến đó cậu bé liền nói:
-Dạ, con rất giống ba con, các cô chú nhìn con là nhận ra ba con liền.
-Nhưng con phải biết, cô từ Sài Gòn ra đây, còn chú đây từ Quảng Ngãi vào từ hôm qua, các cô đây thì ở Đà Nẵng… đến đây mong gặp ba má …
Nghe tôi nói thế, cậu bé cười rất thân thiện:
-Các cô chú từ xa đến như thế này mà ba má cháu lỡ hẹn thì thật là không phải! Cháu xin …
-Thôi, không sao đâu? Vừa nói H.T vói lấy cái máy chụp hình, nhờ cô bé tiếp viên …
Cậu bé đứng dậy tươi cười chụp hình lưu niệm.
-Một lần nữa cho ba má con xin lỗi! Và con xin phép các cô chú con về.
Cậu bé bước xuống thang gác…chúng tôi ngồi lặng yên chẳng ai bình luận thêm một điều gì?!
Rồi cũng phải ra về, Khi gọi tính tiền thì tiếp viên nói:
-Dạ thưa, người có tên Bạn của nhị 6 tính tiền rồi!
Tất cả cùng bật lên:
-Ồ!!!
Chúng tôi chia tay nhau, chẳng ai nói với ai một điều gì về sự việc mới xảy ra.
Tự nhiên trong lòng tôi dâng lên một nỗi giận cho một cuộc hội ngộ không thành, mặc dầu tôi không phải là người chờ đợi. Nhưng rồi lại chẳng trách được? Và lại chuyển sang thương cho cách xử sự có tình…
Trên đường về, chắc thấy tôi hơi suy nghĩ nên chị Đ.T nói với tôi:
-Theo chị nghĩ, không gặp có khi lại hay đó em ạ!
Riêng tôi, thì tôi muốn tiếp nối bài họa của Thanh Bình về phần tả tính cách…để hoàn chỉnh một bài văn về tả người.
Nhưng lại sợ các bạn sẽ đoán ra?! Thôi thì cứ như thế để trang mạng thêm phần hấp dẫn!
Máy bay chạy dài theo phi đạo rồi cất cánh bay lên. Qua khung cửa, Thành phố Đà Nẵng mỗi lúc một nhỏ dần, và rồi chỉ thấy hàng ngàn chấm li ti của những ngọn đèn đêm. Lần nào rời Đà Nẵng, tôi mang theo hình ảnh xuôi ngược của những cây cầu bắc qua Sông Hàn, những mái nhà, những con đường bên hàng cây xanh tươi và những người thân yêu của tôi. Nhưng lần này ra đi, tôi lại mang theo cả những giận hờn mà xen vào những nỗi thương cảm vu vơ…Có một điều gì mâu thuẩn trong tôi, ngóng chờ nhưng không mong gặp. Gần gũi mà lại cách xa. Hiện hữu hóa ra vô hình. Giận mà lại thương…Dù gì bạn ấy cũng nợ chúng tôi một lần hẹn. Tôi xin mượn những câu thơ của chị ĐT:
…
Tình nợ tình dang dở
Thiên thu còn nợ nhau.
Tôi nhắm mắt lại và quên đi…
Đà Nẵng, tháng tư
Irene.